Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 994 - Chương 994.

Chương 994. - Chương 994. -

Dư Chiêu Chiêu: “Tình huống của tớ khác với các cậu. Tớ mua nhà, tuyệt đối sẽ không tiêu một xu tiền trong nhà.”

“Sau này tớ cũng sẽ không nói cho họ biết tớ mua nhà ở đâu.”

“Thỉnh thoảng tớ về nhà thăm họ là được. Còn cho họ biết địa chỉ của tớ hả? No.”

Lâm Tiếu nghe Dư Chiêu Chiêu nói, nhớ ra tình hình nhà cô ấy: “Mẹ cậu giờ đỡ hơn chưa?”

Dư Chiêu Chiêu than thở: “Đỡ hơn mấy năm trước rồi.” Năm đầu Dư Chiêu Chiêu thi đại học, mẹ bị chẩn đoán mắc chứng lo âu mức độ nặng, đã bắt đầu giai đoạn chống lại bệnh tật lâu dài.

“Giờ là chứng lo âu mức độ nhẹ, trầm cảm mức độ nhẹ.”

Dư Chiêu Chiêu đã nhìn thấu rồi, nỗi buồn của mẹ bắt nguồn từ việc không thể khiến người bên cạnh hoàn toàn nghe theo bà ấy. Bệnh có thể hết, nhưng ham muốn khống chế rất khó chữa khỏi.

Mấy năm nay, Dư Chiêu Chiêu và mẹ hoàn toàn là mối quan hệ địch lui ta tiến. Nếu có một khoảng thời gian sóng yên biển lặng, Dư Chiêu Chiêu buông lỏng cảnh giác cho rằng mình có thể chung sống hòa thuận với mẹ, thì mẹ sẽ lập tức có ý đồ thao túng cuộc đời của Dư Chiêu Chiêu.

Dư Chiêu Chiêu cần cảnh giác mọi lúc mọi nơi, không ngừng nhấn mạnh giới hạn của bản thân, một bước cũng không thể nhường, nếu không thì mẹ sẽ từng bước từng bước nuốt lấy cuộc sống của cô ấy.

Lâm Tiếu: “Vậy cậu cố lên nhé!”

“Chờ khi cậu mua nhà, nếu còn thiếu tiền cọc thì tớ có thể góp chút ít cho cậu.”

Dư Chiêu Chiêu cười hì hì: “Được thôi, Vậy cảm ơn cậu trước nhé.”

“À đúng rồi, lễ Quốc Khánh năm nay trùng với ngày mừng sáu mươi năm thành lập trường trung học số một, cậu về không?” Dư Chiêu Chiêu hỏi.

Lâm Tiếu: “Ừm, tớ đã đồng ý với cô Dương rồi, lễ Quốc Khách sẽ về trường trung học số một diễn thuyết.”

Dư Chiêu Chiêu vỗ trán một cái nói: “Phải rồi, chắc chắn trường trung học số một muốn mời cậu diễn thuyết.”

“Bọn tớ đều là bạn cùng trường về góp vui, cậu là bạn cùng trường về để giữ thể diện.”

Lâm Tiếu cười to ha ha với điện thoại: “Nào có lố như cậu nói chứ?”

Dư Chiêu Chiêu: “Là tớ nói lố hay cậu làm lố, giờ này năm sau cậu đã là giảng viên hai mươi tuổi của Bắc Đại rồi.”

Lâm Tiếu nói: “Chuyện năm sau để năm sau hẵng nói.”

Dư Chiêu Chiêu: “Dù không nói chuyện năm sau cậu nhậm chức ở Bắc Đại, chỉ dựa vào chuyện giờ cậu gửi luận văn lấy được giải thưởng, cũng là bạn cùng trường chói mắt nhất của trường trung học số một rồi.”

“Vậy vừa hay, Quốc Khánh năm nay chúng ta tụ họp một bữa đi.”

Cuối tháng tám, Lâm Tiếu về trường đại học, bắt đầu niên khóa tiến sĩ cuối cùng của mình.

Lúc Lâm Tiếu rời khỏi nhà, Niên Niên đeo cặp sách nhỏ trên lưng đến cổng tiễn cô.

Qua thêm mấy ngày nữa là Niên Niên sẽ đến trường mẫu giáo rồi, giờ ngày nào cũng đeo cặp sách nhỏ trong nhà, treo bình nước nhỏ của mình, miệng lặp đi lặp lại lời tự giới thiệu bản thân cha viết giúp cô bé: “Chào các bạn, tớ tên là Lâm Niên, biệt danh là Niên Niên.”

Niên Niên đứng ở cổng chào tạm biệt với Lâm Tiếu: “Cô đi học, con cũng muốn đi học.”

Mấy hôm sau, Lâm Tiếu xử lý xong chuyện linh tinh sau khi về lại trường thì gọi điện thoại về nhà hỏi: “Niên Niên đi mẫu giáo sao rồi ạ?”

Niên Niên mong đợi được đi mẫu giáo đến thế, chắc rất vui khi ở trường mẫu giáo nhỉ?

Lâm Dược Phi than thở: “Đừng nhắc nữa.”

“Ngày nào cũng khóc, khóc mỗi ngày luôn, mới sáng sớm ra khỏi cửa nhà là khóc, khóc nguyên đường đi đến cổng lớn trường mẫu giáo. Cũng may là trường gần nhà, nếu không thì sợ con bé mất nước.”

Lâm Dược Phi đau lòng gần chết, bàn bạc với Thẩm Vân: “Hay là năm nay không đi học nữa, chờ sang năm Niên Niên lớn hơn chút hẵng đưa đi mẫu giáo.”

Thẩm Vân trừng Lâm Dược Phi một cái: “Mấy đứa nhỏ khác học một năm ở trường mẫu giáo, con bé thì học hai năm? Hơn nữa, nếu năm sau con bé vẫn khóc thì làm sao?”

Lớp Lâm Niên ngày nào cũng có nhiều trẻ con khóc, cũng không thấy phụ huynh nào nói không cho con đi học nữa.

Mỗi sáng Lâm Dược Phi đều đau lòng một lần, Thẩm Vân thấy dáng vẻ anh than ngắn thở dài thì không nhịn được nói: “Sau này sáng sớm em đưa Niên Niên đi là được rồi.”

Lâm Dược Phi: “Thôi khỏi, cái danh người xấu này anh cũng đã làm rồi, dứt khoát làm đến cùng luôn.”

Lâm Dược Phi đưa Niên Niên đi mẫu giáo mỗi buổi sáng đã trở thành “người cha xấu”.

Lâm Dược Phi: “Trong nhà đã có một người cha xấu rồi, cũng không thể có thêm một người mẹ xấu nhỉ?”

Buổi sáng hằng ngày lúc phải đi mẫu giáo, Niên Niên thấy em gái ngủ say ở nhà thì ngưỡng mộ cực kỳ.

Cô bé thò tay chọt má nhỏ của em gái: “Doanh Doanh, em lớn nhanh đi, đi mẫu giáo thay chị.”

Thẩm Vân nói với Niên Niên: “Lúc con lớn như em gái cũng không cần đi mẫu giáo, ngày nào cũng ngủ ngon lành trong nhà.”

Lâm Niên: “Nhưng con chẳng nhớ gì hết.”

Bình Luận (0)
Comment