Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 995 - Chương 995.

Chương 995. - Chương 995. -

Lâm Tiếu nghe vậy thì cười ha ha, bảo Niên Niên nghe máy: “Niên Niên ơi, đi mẫu giáo đừng khóc nhè, sau tết cháu chính là người đầu tiên trong nhà có được học vấn mẫu giáo đó.”

Niên Niên nghe cô nói vậy thì kinh ngạc ngỡ ngàng.

“Cô không đi học mẫu giáo ạ?” Niên Niên nhớ cha mẹ từng nói cô út là người học giỏi nhất của cả nhà, học vấn vô cùng cao.

“Không phải cô đi học đại học, nghiên cứu sinh, còn có tín sĩ sao ạ?”

Lâm Dược Phi ở bên cạnh sửa lại: “Không phải tín sĩ, là tiến sĩ.”

Lâm Tiếu: “Nhưng cô chưa từng học mẫu giáo, cô lên thẳng tiểu học luôn.”

Niên Niên: “Vậy mẹ con thì sao? Cha con thì sao?”

Lâm Tiếu: “Cha mẹ con cũng chưa từng học mẫu giáo.”

Niên Niên im lặng một lát, cố gắng tiêu hóa tin này, sau đó lại hỏi: “Vậy dì Hoàng thì sao? Bà nội thì sao? Bà ngoại thì sao?”

Lâm Tiếu: “Đều không, thời thơ ấu của họ còn chưa có mẫu giáo để đi học nữa là.”

“Nên là Niên Niên cố lên nhé, làm người có học vấn mẫu giáo đầu tiên của nhà chúng ta.”

Tối hôm sau, Lâm Dược Phi gọi cho Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, chiêu này của em là thần.”

Nhiều ngày như vậy đến nay, sáng hôm nay là lần đầu tiên Niên Niên đi mẫu giáo mà không rơi một giọt nước mắt, siết chặt tay thành nắm đấm nhỏ cả đường đi, trong miệng lẩm bẩm: “Mình là người đầu tiên đi học mẫu giáo của gia đình, mình phải làm người đầu tiên trong nhà lấy được học vấn mẫu giáo.”

Lâm Dược Phi: “Tuyệt vời tuyệt vời, sao mà em nghĩ ra được chiêu này vậy?”

Lâm Tiếu: “Niên Niên khá giống em.”

Lâm Dược Phi hiểu ra, lúc nhỏ em gái cũng thấy cả nhà này phải dựa vào cô: “Sau này cũng nói vậy với Niên Niên.”

Niên Niên tuổi nhỏ thì gánh vác “vinh dự gia tộc”, tan học mẫu giáo về nhà, sau khi rửa tay sạch sẽ lại chọt má em gái: “Sao em vẫn còn ngủ vậy?”

“Chị là người đầu tiên lấy được học vấn mẫu giáo của nhà chúng ta, em phải là người thứ hai, biết chưa hả?”

Lễ Quốc Khánh, Lâm Tiếu từ trường đại học về nhà, không bảo mẹ lái xe ra đón.

“Trần Đông Thanh cũng muốn về, cậu ấy lái xe chở con.” Lâm Tiếu nói.

Lữ Tú Anh hơi lo: “Trần Đông Thanh học lái xe hồi nào vậy? Chạy trên đường cao tốc không có vấn đề gì chứ?”

Lâm Tiếu bảo mẹ yên tâm: “Cậu ấy có bằng lái hai năm rồi mẹ, đường cao tốc cũng lái tận mấy lần rồi.”

“Năm nay chắc chắn con phải thi đậu bằng lái xe.” Lâm Tiếu nói.

“Gâu gâu gâu.” Tiểu Hoàng đột nhiên chạy đến cổng sủa lên, Lữ Tú Anh biết là Lâm Tiếu về tới. Quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngay sau đó.

Lữ Tú Anh vội vàng mở cổng lớn, trông thấy có mỗi mình Lâm Tiếu đi lên thì ngạc nhiên nói: “Không phải Trần Đông Thanh đưa con về sao? Sao con không bảo người ta vào nhà ngồi chút?”

Lâm Tiếu: “Lát nữa cậu ấy còn có việc ạ.”

Lữ Tú Anh cảm khái nói: “Thoáng qua một cái cũng đã mấy năm trời mẹ không gặp Trần Đông Thanh rồi, giờ thằng bé trông ra sao vậy?”

Lâm Tiếu: “Chẳng thay đổi gì ạ.”

Lâm Tiếu chơi với Tiểu Hoàng một lát mới đến phòng tắm đi tắm. Giờ Tiểu Hoàng yên tĩnh hơn trước kia nhiều, lúc trước Lâm Tiếu không chơi đến đầu đổ đầy mồ hôi thì Tiểu Hoàng sẽ không tha cho cô, giờ trên trán Lâm Tiếu chỉ hơi rịn chút mồ hôi thôi.

Tắm rửa xong, Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Lúc nãy điện thoại con reo, mẹ không bắt máy.”

Lâm Tiếu vừa dùng khăn lau khô quấn tóc vừa mở điện thoại lên, cuộc gọi nhỡ là của Diệp Văn Nhân.

“Alo?” Lâm Tiếu gọi lại.

Diệp Văn Nhân gọi đến để hỏi ngày mai khi nào Lâm Tiếu đến trường trung học số một, bài phát biểu được sắp xếp lúc mấy giờ: “Ngày mai chúng ta đi chung nhé.”

“À đúng rồi, cậu có tham gia buổi liên hoa kỷ niệm thành lập trường tối mai không? Nếu cậu cũng không tham gia vậy buổi chiều kết thúc xong chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm.”

“Hồng Đậu nói khó lắm chúng ta mới tụ họp lại với nhau nên cậu ấy muốn đến góp vui, buổi tối đi ăn cơm tối chung với chúng ta.”

Lâm Tiếu: “Được chứ, tiệc liên hoan tối tớ không đi, nhàm chán.”

Diệp Văn Nhân: “Vậy mai đi chung nhé.” Gia đình Diệp Văn Nhân vừa chuyển nhà, nhà mới không xa nhà Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu: “Ngày mai Trần Đông Thanh đến đón tớ, trùng hợp thuận đường đón cậu và Dư Chiêu Chiêu luôn.”

Diệp Văn Nhân ở đầu điện thoại bên kia sửng sốt: “Trần Đông Thanh đến đón cậu?”

Lâm Tiếu ừm một tiếng: “Hôm nay tớ đi nhờ xe của Trần Đông Thanh từ Bắc Kinh về đó.”

“À à.” Diệp Văn Nhân bỗng dưng hiểu ra, hôm nay hai người về chung, trên đường đã bàn xong ngày mai đến trường trung học số một chung với nhau là chuyện thường tình.

Hôm sau, sau khi Trần Đông Thanh đến nhà Lâm Tiếu đón cô, lại đảo một vòng nhỏ, sau đó đón Diệp Văn Nhân, Dư Chiêu Chiêu và Chu Tuệ Mẫn.

Khoảnh khắc Dư Chiêu Chiêu mở cửa xe, trông thấy Trần Đông Thanh ở ghế lái, chu choa hét lên: “Trời đất thiên địa ơi, tớ cảm thấy mình thật sự đã biến thành người lớn rồi.”

Bình Luận (0)
Comment