Viên Kim Lai để lộ ra một nụ cười rạng rỡ: “Thật không nghĩ tới sẽ đột nhiên gặp lại nhiều bạn học cũ như vậy, đáng tiếc là ở chỗ tớ hôm nay quá bận rộn, không thể đi được.”
“Chúng ta trao đổi số điện thoại đi, hai ngày nữa tớ mời các cậu ăn cơm.”
Viên Kim Lai lấy điện thoại di động ra, lưu số điện thoại của từng người, sau đó liền sải bước quay lại địa điểm sản xuất sự kiện quảng cáo.
Đến nhà hàng thịt nướng, Vương Hồng Đậu không khỏi cảm thấy Viên Kim Lai đã thực sự thay đổi quá nhiều.
“Tớ nhớ hồi tiểu học cậu ấy cũng không phải là học sinh nam cao nhất trong lớp mà, vậy mà bây giờ cậu ấy lại có thể cao như vậy?”
“Hồi tiểu học cũng không cảm thấy Viên Kim Lai đẹp trai. Lúc đó, các bạn nữ lén lút ở sau lưng bàn luận về mặt mũi của các bạn học nam. Cậu luôn được cả lớp công nhận là người đẹp trai nhất lớp.” Vương Hồng Đậu nhìn Trần Đông Thanh nói.
Trần Đông Thanh dùng kẹp lật miếng thịt nướng, chủ động đảm nhận nhiệm vụ nướng thịt. Nghe được lời của Vương Hồng Đậu, Trần Đông Thanh lộ ra một nụ cười mỉm: “Không dám, không dám.”
Dư Chiêu Chiêu và những bạn khác không học cùng một trường tiểu học, lúc nãy là lần đầu tiên gặp Viên Kim Lai, cô ấy không biết lúc nhỏ Viên Kim Lai trông như thế nào, nhưng nhìn vẻ ngoài trưởng thành của cậu ấy, cô ấy liền biết hồi nhỏ cậu ấy chắc chắn không hề xấu: “Các đường nét trên khuôn mặt của cậu ấy đều xuất sắc nha.”
Đương nhiên, đường nét của Trần Đông Thanh cũng rất xuất sắc.
“Nếu hồi tiểu học Trần Đông Thanh là học sinh đẹp trai nhất trong lớp của các cậu, vậy nói như thế nào thì Viên Kim Lai cũng có thể xếp thứ hai, thứ ba.” Dư Chiêu Chiêu nói.
Vương Hồng Đậu liều mạng lắc đầu: “Không hề nha, trong đầu tớ thì Viên Kim Lai rất xấu.”
Lâm Tiếu trả lời những nghi ngờ của Vương Hồng Đậu: “Học sinh tiểu học đánh giá bạn cùng lớp là xấu hay đẹp, điều này rất chủ quan.”
Viên Kim Lai có nước da ngăm, mất điểm.
Quần áo của Viên Kim Lai bẩn thỉu, mất điểm.
Thành tích của Viên Kim Lai thấp nhất, trừ điểm, trừ điểm.
Viên Kim Lai nghịch ngợm, gây chuyện và hay trêu chọc các bạn học khác, trừ điểm cực mạnh.
Theo lời Lâm Tiếu, ký ức thời tiểu học của Vương Hồng Đậu dần được khôi phục: “Đúng vậy, với tính cách khó chịu của Viên Kim Lai khi còn nhỏ, cho dù lớn lên có trở thành Quách Phú Thành cũng vô dụng.”
“Viên Kim Lai hiện tại đang đi làm ở phòng tập thể hình, thân hình của cậu ấy cũng vô cùng cân đối, chắc phải là huấn luyện viên thể hình.” Vương Hồng Đậu đoán.
“Vậy cũng tốt, tớ nghe nói huấn luyện viên thể hình nếu làm tốt công việc, có thể kiếm được rất nhiều tiền, không thua gì sinh viên tốt nghiệp đại học.” Vương Hồng Đậu thở dài: “Sinh viên đại học bây giờ càng ngày càng ít giá trị.”
Công việc của Vương Hồng Đậu chẳng vui vẻ gì, tiền ít mà lại có quá nhiều việc phải giải quyết, lãnh đạo khó khăn, đồng nghiệp cùng cấp cũng luôn thích sai bảo cô ấy vì thâm niên của bọn họ hơn cô ấy vài năm.
Tình cờ gặp Viên Kim Lai ở cạnh trung tâm mua sắm khiến Lâm Tiếu và những người khác nhớ đến bạn học thời tiểu học của họ, mọi người trò chuyện một lúc để biết tình hình của những bạn học đó, còn có rất nhiều người bạn đã mất liên lạc.
Ngoại trừ một vài người có quan hệ đặc biệt tốt như bọn họ, hầu hết các bạn học thời tiểu học sau khi tốt nghiệp đã ngừng liên lạc.
Bởi vì Chu Tuệ Mẫn và Dư Chiêu Chiêu không học ở Trường tiểu học Đường Giải Phóng nên mọi người nhanh chóng chuyển chủ đề, lại nói về các giáo viên và bạn học của trường trung học số một.
Mặc dù mọi người không học cùng lớp ở trường trung học số một, nhưng vẫn có rất nhiều chủ đề chung, chẳng hạn như trưởng khoa thể dục luôn luôn bắt người ở trong khuôn viên trường.
Diệp Văn Nhân nói: “Học sinh nam trong lớp bọn tớ nhiều lần lén lút xì hơi bánh xe đạp của trưởng khoa thể dục.”
Dư Chiêu Chiêu: “Xì bánh xe đã tính là gì? Cái lớp hồi tớ đi học lại, học sinh nam còn trực tiếp dùng đinh đâm vào lốp xe đạp.”
Lâm Tiếu – vị giáo viên tương lai liên tục lắc đầu: “Làm giáo viên thật khó.”
Diệp Văn Nhân và Dư Chiêu Chiêu quay đầu, cùng nhau an ủi cô: “Cậu chắc chắn không phải là kiểu giáo viên đáng ghét đó.”
“Tiếu Tiếu, khi cậu làm giáo viên nhất định rất sẽ được học sinh chào đón.”
Sau khi mọi người ăn thịt nướng xong thì cùng nhau đi tới quầy thanh toán, lúc này mới biết được Lâm Tiếu đã thanh toán hóa đơn.
Vương Hồng Đậu: “Sao lại thế, bọn mình phải chia đều chứ.”
Lâm Tiếu xua tay: “Không cần, tớ đã kiếm được tiền rồi.”
Vương Hồng Đậu: “Tớ cũng kiếm được tiền rồi, tớ mới là người đi làm sớm nhất trong số bọn mình mà.”
Lâm Tiếu: “Cậu kiếm không nhiều như tớ.”
Vương Hồng Đậu trừng mắt: “Cậu im đi.”
Lâm Tiếu từ chối nhận tiền của mọi người, sau cùng vài người chỉ có thể nói: “Vậy lần sau bọn tớ mời cậu, bọn mình thay phiên nhau.”
“Sau này khi nào về nhà, chúng ta tụ tập nhiều hơn.”