"Liền làm sao?" Trần Giang Hà cũng là một tên khốn, biết rõ cô giáo Từ muốn uy hiếp anh, cho nên muốn đuổi tới tận cùng.
"Gọi phụ huynh đến trường học, đưa cậu về nhà kiểm điểm lại lỗi của mình!"
Từ Chỉ Tích khẽ cắn răng, lấy ra đại chiêu uy hiếp đại đa số đều có hữu dụng với một sinh viên.
Nói xong, cô sửa lại vạt áo một chút, chỉnh sửa mái tóc, đứng dậy liền muốn đi.
"Ai, cô đừng đi vội, đỡ tôi đứng lên đã."
Trần Giang Hà gọi một tiếng.
Từ Chỉ Tích giậm chân, bước đi nhanh hơn, Trần Giang Hà nằm ngửa tại chỗ, đưa tay xoa vai, cú ngã vừa rồi kỳ thực rất đau, nhưng là cái giá của "Ngọt ngào", nên anh cảm thấy không sao.
Tình cảm giữa nam nữ, luôn được hâm nóng thông qua hàng loạt hoạt động thăm dò điểm mấu chốt của nhau, vừa tới liền ôm ấp, đó là đùa nghịch lưu manh, nhưng trò chuyện vài câu ở trên mạng liền có thể hẹn đi khách sạn, đó là Vương Viễn Bằng.
"Cộc cộc cộc."
Từ Chỉ Tích rất nhanh lại trở về, nhìn thấy Trần Giang Hà còn nằm trên đất, liền cúi xuống đỡ anh với vẻ mặt thản nhiên.
"Nhớ kỹ bài học này, lần sau còn dám hay không?" Từ Chỉ Tích hỏi anh.
"Nhớ kỹ, lần sau còn dám." Trần Giang Hà chính là điển hình nhớ ăn không nhớ đánh.
"..." Vốn dĩ Từ Chỉ Tích còn muốn quan tâm vài câu, nhưng sau khi nhận được câu trả lời như vậy, chỉ có thể tức giận lườm anh một cái, sau đó bỏ đi cũng không quay đầu lại.
Ký túc xá 414 khôi phục lại yên lặng.
Trần Giang Hà nằm ở trên giường nghỉ ngơi chốc lát, đột nhiên có chút buồn đái, lúc này mới nhớ tới Lưu Đống Lương còn trốn ở trong phòng vệ sinh.
"Ba ba ba."
Trần Giang Hà đi tới cửa phòng vệ sinh, giơ tay gõ cửa: "Lão Lưu, cô Từ đi rồi, cậu có thể đi ra."
"Ồ, ồ."
Lưu Đống Lương một lát sau mới đáp lại.
Theo tiếng xả nước truyền ra, Lưu Đống Lương mở cửa, đỏ mặt tía tai đi ra.
"Anh sao thế, sao mặt hồng vậy?" Trần Giang Hà kinh ngạc nhìn hắn.
"Không có chuyện gì, bên trong quá nóng, ở lâu cảm thấy ngột ngạt." Lưu Đống Lương cúi đầu, không nhìn Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà chân trước bước vào phòng vệ sinh, chân sau liền lui ra ngoài, quay đầu vỗ vai Lưu Đống Lương: "Lão Lưu, anh thật giỏi."
"Tôi ... Tôi cũng không muốn, thật sự không chịu nổi, cẩu lương của cậu với cô giáo Từ, Thần Tiên đến cũng không chịu nổi."
Lưu Đống Lương nói xong như sắp khóc, quỷ mới biết được hắn vừa rồi ở trong nhà vệ sinh đã trải qua cái gì ...
Trần Giang Hà nhìn bộ dạng này của hắn, lắc đầu một cái, vẻ mặt hổ thẹn nói: "Được rồi được rồi, việc này trời biết đất biết, anh biết tôi biết, nếu như truyền đi, tôi đánh gãy chân thứ ba của anh."
"Yên tâm, việc này chết tôi để trong bụng."
Lưu Đống Lương gật đầu hứa hẹn với trời, kỳ thực trong lòng hắn cảm thấy việc này nếu như không tự mình trải qua, nói ra người ta cũng không tin, phụ đạo viên xinh đẹp nhất đại học tài chính Việt Đông, mỹ nhân Từ Chỉ Tích, cùng sinh viên đại học năm nhất Trần Giang Hà, ở ký túc xá ... Khanh khanh ta ta.
Cái tin chấn động này ai dám tin chứ? Muốn làm chuyện tầm phào đến điên rồi.
Trần Giang Hà nhận được sự bảo đảm của Lưu Đống Lương, cũng không nói thêm gì nữa. Móc ra một điếu thuốc, đưa cho lão Lưu, sau khi tự tay đốt cho hắn, cũng đốt cho mình một điếu.
Lưu Đống Lương hít sâu một cái, bình tĩnh nhìn Trần Giang Hà, nói: "Giang Hà, thành thật mà nói, tôi lớn như vậy nhưng chưa phục ai bao giờ, cậu là người đầu tiên khiến tôi tâm phục khẩu phục."
"Ồ?" Trần Giang Hà nhìn Lưu Đống Lương.
Lưu Đống Lương nhả một làn khói, nói: "Trước đây tôi đã nói, cậu dám mượn rượu tỏ tình với cô Từ, cũng đã là đao nhỏ đâm vào mông tôi, cho bạn thân mở mang tầm mắt."
"Chuyện ngày hôm nay, tôi mới chân chính biết được, tiểu tử cậu chính là chim sẻ mổ mông bò, chim sẻ thực trâu bò!"
"Ha ha, anh học được mấy câu thành ngữ này ở đâu ra vậy, khẩu vị thật nặng."
Trần Giang Hà không nhịn được cười ra tiếng, cơn buồn đái cũng bị hai câu nhận xét đầy khiêu khích này làm cho biến mất.
Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng cười đùa với bước chân quen thuộc, Trần Giang Hà cùng với Lưu Đống Lương đều nhìn về phía cửa, là Trương Khải với Tôn Thiên, một trong số ít sinh viên tích cực trong ký túc xá đã trở về.
Vốn tưởng rằng hai người bọn họ là những người duy nhất trong ký túc xá lên lớp, không nghĩ tới một lúc sau, Vương Viễn Bằng với Lý Tuấn cũng mang theo sách giáo khoa trở về ký túc xá.
"Lưu ca."
"Tam ca."
Tôn Thiên trước khi vào phòng vẫn là cười đùa tí tửng, sau khi vào phòng thấy lão Lưu với Trần Giang Hà, liền không cười nữa, đi tới, buồn bã mà mở miệng nói: "Em có một tin buồn phải nói cho hai người biết."
"Tin tức gì?"
Lưu Đống Lương khá là quan tâm hỏi một câu.
Trần Giang Hà vẫn yên lặng hút thuốc, cái tin buồn này, anh dùng ngón chân cũng có thể đoán ra được 80, 90%.
"Chủ nhiệm Trương điểm danh, anh và tam ca được nhận định là phần tử trốn học điển hình, môn chủ nghĩa Mao chủ tịch này trượt rồi."
"Chỉ có như vậy?"
Vẻ mặt Lưu Đống Lương ra vẻ không sao cả, cười nói: "Tôi còn tưởng rằng Lâm Tư Tề đồng ý kết giao với cậu rồi chứ."
------
Dịch: MBMH Translate