Từ Chỉ Tích trong lòng khẽ động, mấp máy môi, nghiêm mặt nói: "Hôm nay tới tìm cậu, là muốn hiệp ước tam chương với cậu."
"Hiệp ước tam chương?" Trần Giang Hà có chút kinh ngạc.
"Ừm." Từ Chỉ Tích nghiêm túc gật đầu, thận trọng nói: "Trước khi tốt nghiệp, cậu chỉ được phép nhìn tôi, không thể sờ, không thể ôm, cũng không thể hôn, cố gắng không ảnh hưởng đến việc học của cậu, để tránh khỏi sau này khi cậu ra trường, lại nói tôi hại cậu ..."
"Hiệp ước tam chương trước khi tốt nghiệp, vậy sau khi tốt nghiệp thì sao?" Trần Giang Hà hỏi.
"Sau khi tốt nghiệp, xem tình hình rồi quyết định." Từ Chỉ Tích đáp.
"Tôi phản đối." Thái độ Trần Giang Hà cứng rắn.
"Phản đối ..." Từ Chỉ Tích vừa định nói phản đối vô hiệu, lại bị Trần Giang Hà trực tiếp đưa tay ôm lấy cô.
Đè lên tường giống như là tổng tài bá đạo, hai mắt nhìn thẳng cô: "Vừa rồi là chính cô đóng cửa lại, bị bắt nạt cũng không nên trách tôi."
"Cậu muốn làm gì?"
Hai mắt Từ Chỉ Tích nhìn chằm chằm Trần Giang Hà, cảm thấy bối rối không thể giải thích được.
Lúc này, trong đầu của cô đột nhiên lại nhớ đến cảnh cô với anh lúc trước ở phòng ký túc xá 414, gặp phải hình ảnh Vương Viễn Bằng với nữ sinh ở trên giường ngọt ngào gặm nhấm nhau.
Cái tên khốn Trần Giang Hà này, sẽ không phải cũng dám làm như thế chứ? Trong lòng Từ Chỉ Tích có chút loạn, muốn đưa tay đẩy Trần Giang Hà ra, nhưng những lúc cô hoảng loạn, tổng thể sẽ lực bất tòng tâm ...
Trần Giang Hà nhìn chằm chằm Từ Chỉ Tích rất lâu, cho đến khi cô ý thức được mà né tránh, gò má ửng hồng, anh bỗng nhiên hướng về phía trước, nghiêng mặt, chiếm hữu môi cô.
Chỉ có hành động mới có thể nói rõ ràng tất cả.
Trần Giang Hà nghĩ thầm, vừa nãy tôi đã nói phải khi dễ cô, hiện tại cho dù Thiên Vương đến cũng không ngăn được tôi.
"Híz-khà-zzz ..."
Cùng lúc đó, thịt ở trên eo Trần Giang Hà giống bị một chiếc kẹp kẹp lấy, đột nhiên căng thẳng, sống lưng thẳng tắp.
Kỹ năng "Nhéo người" này, hẳn là đòn sát thủ của các cô gái hành tẩu giang hồ chuẩn bị.
Trước đó lúc ở thư viện, Trần Giang Hà cũng đã được lĩnh giáo qua một lần.
Hôm nay là lần thứ hai.
Trần Giang Hà da dày thịt béo, thêm vào Từ Chỉ Tích cũng không nỡ nặng tay với anh, mức độ trừng phạt nhỏ này, ngược lại làm cho anh trở nên càng vô liêm sỉ hơn.
Khoa học nghiên cứu cho thấy, hôn môi có thể hóa giải đau đớn.
Trần Giang Hà giống như là một con ong nhỏ chăm chỉ hút mật, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đem khẩu khí thăm dò vào trong nụ hoa, để hấp thụ được vị ngọt ở sâu bên trong.
Từ Chỉ Tích đã tê rần.
Vốn là đặc biệt đến ký túc xá tìm anh để lập hiệp ước tam chương, kết quả cái tên này lại không theo quy củ.
Có một câu nói rất đúng, khi quy củ được thiết lập, cơ hội sẽ được tạo ra cho những người không tuân theo.
Từ Chỉ Tích hiện tại có chút hối hận, sớm biết như thế, cô nên trực tiếp nhắn trên QQ! Sao lại đến ký túc xá nam làm gì chứ?
Nghĩ tới đây, Từ Chỉ Tích dứt khoát đem một tay đổi thành hai tay, hai cái kìm nhỏ hai bên trái phải, đồng thời kẹp lấy hông của Trần Giang Hà.
"Ngón tay mềm" như vậy, Trần Giang Hà cũng có chút không chịu nổi, chủ yếu là phần eo bị đau đớn kích thích, hỏa khí đặc biệt dâng cao.
Bất đắc dĩ, thân thể của anh tiến gần lên trước nữa, hai tay chặn người ở trong ngực, hít sâu một hơi dời vị trí, ghé sát vào tai cô nói: "Cô giáo Từ, sắp xong rồi, nếu cô dùng sức thêm tý nữa, tôi nhưng liền ... Cởi quần."
"..."
Thân thể Từ Chỉ Tích run lên bần bật, hai chân từ đầu tới cuối cũng không có nhúc nhích qua, bỗng nhiên nâng lên, ấn vào bụng dưới của Trần Giang Hà, nhảy một cái đem anh đẩy ra.
"Rầm ào ào."
Trần Giang Hà không ngờ tới Từ Chỉ Tích còn có một chiêu này, anh ngửa người về phía sau, hai tay ở giữa không trung vùng vẫy trong vô vọng, cuối cùng cũng không thể ổn định trọng tâm, phịch một tiếng vai phải tiếp đất trước, ngã xuống đất, ngã chỏng vó lên trời.
"Cô ..."
Từ Chỉ Tích biết mình vừa rồi phải ứng thái quá, động tác quá lớn, thấy anh chật vật rơi xuống như vậy, trong mắt cô lộ ra vẻ áy náy, đứng dậy muốn dìu anh.
Nhưng cô nhìn thấy Trần Giang Hà nằm trên mặt đất ôm vai phải cười toe toét, giống như một đứa ngốc nhìn cô.
Từ Chỉ Tích thấy anh đang cười, chắc là ngã không đau, ngẫm lại mới vừa rồi bị anh đè lên tường bắt nạt, trong lòng vừa thẹn vừa giận.
"Cô giáo Từ, cô có phải là từng luyện qua rồi không?" Trần Giang Hà nhịn đau hỏi một câu.
"Trước đó luyện qua kỹ năng phòng sói, trước giờ chưa từng dùng ..."
Từ Chỉ Tích cắn môi, hung dữ nói với anh: "Lần sau còn như vậy, tôi liền, liền ..."
Cô vốn muốn nói "Liền để cậu gặp xui xẻo", nhưng mà ngẫm lại uy hiếp như vậy, đối với tên khốn Trần Giang Hà này mà nói, quả thực không hề có lực uy hiếp gì.
------
Dịch: MBMH Translate