Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 120 - Chương 120: Đừng Hoảng, Em Cũng Không Phải Là Kẻ Háo Sắc

Chương 120: Đừng Hoảng, Em Cũng Không Phải Là Kẻ Háo Sắc Chương 120: Đừng Hoảng, Em Cũng Không Phải Là Kẻ Háo Sắc

Đầu tuần anh tà và Trần Giang Hà đấu một trận, gần như bị đánh tới mức ngóc đầu lên không nổi, đơn phương nghiền ép, cả bộ phận kinh doanh đều rất tức giận, suýt nữa đã động thủ đánh nhau với bọn họ.

"Chuyện mà lúc trước cậu nói, việc công ty 9527 hợp tác với tập đoàn Xí Nga (hay còn gọi là Penguin), tôi đã cho người đi Thâm Quyến tìm hiểu, có lẽ sẽ sớm biết được kết quả."

Đàm Thiên Bình nhìn chằm chằm vào Lý Thiên Hải nói:

"Ngoài ra, tối ngày hôm qua, sách lược "Trợ cấp cho thương gia, lợi dụng ưu thế địa vị của công ty, đốt tiền chiếm đoạt thị trường" mà cậu viết trong kế hoạch, tôi đã xem qua rồi. Tôi cảm thấy nó khá thú vị, cậu về viết ra bảng kế hoạch chi tiết cho tôi. Tôi sẽ gửi nó lên cấp trên cho cậu, xem thử xem họ có ý kiến như thế nào."

"Vâng."

Lý Thiên Hải gật đầu, vẻ mặt phấn chấn.

Lúc trước, khi làm việc ở cong ty 9527, anh ta luôn cảm giác bản thân mình có tài nhưng không gặp thời, bây giờ đổi công ty liền lập tức được coi trọng, cảm giác này thật là sảng khoái.

Tiếc là, cơ cấu tổ chức của tập đoàn có hơi cồng kềnh, trong nội bộ công ty có vô số phe phái. Dù có đề nghị gì thì cũng phải viết ra một bảng báo cáo, sau đó chuyển lên từng cấp một, cuối cùng mới được lãnh đạo xem qua và phê duyệt xuống.

Làm như thế trông thì rất phù hợp với quan niệm thận trọng trong kinh doanh của một công ty lớn, nhưng như thế cũng làm cho hiệu suất công việc bị kéo dài ra. Nói khó nghe hơn thì nếu làm như thế sẽ không thể nào chiếm được ưu thế trong một thời đại internet có tiết tấu vô cùng nhanh.

Vài năm sau có người dùng một câu để tổng kết lại cơ cấu công ty như thế này trong thời đại internet chính là: Dậy thật sớm, đến hiện trường thật trễ. Nói cho dễ hiểu thì chính là đã chuẩn bị cho một việc gì đó từ rất sớm rồi, nhưng cuối cùng lại chẳng được ích lợi gì cả.

Đây cũng là nguyên nhân mấu chốt tại sao Trần Giang Hà chướng mắt mua chung Nhu Mễ và có can đảm đối đầu trực diện với nó.

9 giờ rưỡi.

Cuộc họp bên mua chung Nhu Mễ kết thúc.

Tất cả các quản lý khu vực dẫn nhân viên của mình quay về làm việc.

Một bên khác.

Trần Giang Hà cũng đi nhờ xe của công ty 9527 về trường đại học Tài chính Quảng Đông.

Sau khi xuống xe, Trần Giang Hà đứng ở trước cửa một tiệm hoa cách trường học không xa, mua một bó hoa tươi. Cầm nó ung dung đi vào trong trường học, anh đi thẳng về tòa nhà dành cho giáo viên, công chức của Từ Chỉ Tích.

"Cạch cạch cạch."

Trần Giang Hà đi thẳng tới cửa phòng của Từ Chỉ Tích, đưa tay lên gõ vài cái.

Một lúc lâu sau, giọng nói có chút lười biếng của Từ Chỉ Tích vọng ra từ trong phòng:

"Ai đó?"

"Trần Giang Hà!"

Trần Giang Hà cười trả lời, chỉ kém mỗi hai chữ "thu tiền".

"Hả!"

Từ Chỉ Tích hả một tiếng, sau đó đi lộc cộc tới cửa, cô rất cảnh giác dùng mắt mèo nhìn cảnh tượng bên ngoài trước, sau đó mới mở cửa ra, nhưng chỉ lộ ra một khe hở.

"Cô Từ, cô đang làm gì thế, chỉ mở một cái khe là do sợ em đẩy cửa xông vào hả?"

Trần Giang Hà kinh ngạc hỏi.

"Không phải, tôi vừa mới ngủ dậy, có hơi loạn..."

Từ Chỉ Tích cười, hỏi:

"Cậu chạy tới ký túc xá tìm tôi làm gì thế?"

"Mấy ngày không gặp, nhớ cô."

Trần Giang Hà cười tí tởn nói:

"Mở cửa ra cho em vào trong đi, em muốn xem cô bây giờ loạn như thế nào."

"Không được, không được."

Từ Chỉ Tích nhanh chóng đóng cửa lại, đi tới cái gương cách đó không xa điều chỉnh lại mái tóc, cúi đầu quan sát mới phát hiện mình vẫn đang mặc váy ngủ tơ tằm, may mà lúc nãy cô không mở cửa ra cho Trần Giang Hà đi vào, nếu không thì đã bị trêu chọc rồi, váy ngủ này quá làm mất hình tượng cố vấn của cô.

"Cạch.

Trong lúc Từ Chỉ Tích đang suy nghĩ phải đi thay một bộ đồ khác, thì nghe thấy một tiếng cạch vang lên.

Trần Giang Hà đẩy cửa đi vào.

...

Từ Chỉ Tích thấy Trần Giang Hà đẩy cửa tiến vào thì đơ người ra, sau đó theo bản năng đưa tay lên che ngực, tiếp đó định chạy.

"Đừng hoảng, em cũng không phải là kẻ háo sắc."

Trần Giang Hà kịp thời lên tiếng ngăn cản, sau đó dùng vẻ mặt bình tĩnh quan sát Từ Chỉ Tích, nghĩ thầm đây là phần thưởng cuối tuần ư?

Cô Từ mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm ngắn thuần trắng trông đỉnh thật sự, chỉ cần nhìn cô hơn ba giây thôi, thì dù có không phải là tên háo sắc cũng sẽ bị mạnh mẽ biến thành tên háo sắc.

Từ Chỉ Tích ngu hết cả người, tên nhóc Trần Giang Hà kia ngoài miệng thì nói là không phải kẻ háo sắc, nhưng ánh mắt lại không hề thành thật một chút nào. Dùng ánh mắt không hề có ý tốt nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải mấy lần, cuối cùng trực tiếp dừng mắt ở chỗ tay cô đang che lại.

"Cậu, cậu mà còn nhìn lung tung nữa, tôi sẽ đánh cậu đó."

Từ Chỉ Tích một tay che, một tay nâng lên, dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Trần Giang Hà.

"Cô Từ, cô có tính dễ nổi giận khi mới thức dậy hả?"

Trần Giang Hà cười hỏi một câu.

"Vốn dĩ không có, nhưng vừa thấy cậu liền có."

Ngực Từ Chỉ Tích phập phồng, tức giận nói.

"À."

Trần Giang Hà à một tiếng, sau đó tiến lên phía trước, đưa bó hoa tươi tới trước mặt của cô:

"Tặng cô một bó hoa hồng nhỏ."

"Không cần."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0