Từ Chỉ Tích cắn môi, không đưa tay ra nhận, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn rất nhiều. Cô im lặng quan sát bó hoa hồng, nghĩ thầm tên nhóc xấu xa này còn rất biết cách lấy lòng con gái, trước kia chắc chắn đã yêu đương không ít lần.
"Cô Từ cảm thấy việc tặng trực tiếp như này không có cảm giác nghi thức sao? Vậy em quỳ một chân xuống thì như thế nào..."
Trần Giang Hà lại tiếp tục trêu cô, vừa nói vừa hành động.
"Đừng đừng đừng, đừng có như thế."
Từ Chỉ Tích sao có thể chịu nổi trò này, tặng hoa thì tặng hoa đi, quỳ một chân xuống làm gì, muốn cầu hôn à?
Từ Chỉ Tích chết lặng, vội vàng nhận lấy bó hoa trên tay Trần Giang Hà.
"Được rồi, tâm ý của cậu tôi nhận, cậu...cậu đi đi."
Từ Chỉ Tích đỏ mặt, ra lệnh đuổi khách.
"Hả?"
Trần Giang Hà kinh ngạc nhìn Từ Chỉ Tích, sau đó nói:
"Bó hoa này là em dùng để tỏ tình, cô nhận, vậy sau này cô chính là bạn gái của em, sao có người vừa..."
Anh còn chưa kịp dứt lời, "cây kìm nhỏ" của Từ Chỉ Tích đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai hướng về phía hông anh.
"Nè nè nè, đừng có động thủ, đừng có động thủ, vừa mới xác định yêu đương, cô đã muốn bạo lực gia đình rồi hả?"
Trần Giang Hà vừa nói vừa lùi lại.
"Lạch cạch."
Anh trở tay khóa cửa, nói với Từ Chỉ Tích:
"Đóng kín cửa lại rồi đánh, tránh việc âm thanh vọng ra ngoài, làm cho người khác hiểu lầm."
"Tên nhóc xấu xa."
Từ Chỉ Tích tức đến phồng má, nhưng cũng không nhéo anh, chỉ cắn răng giậm chân một cái, sau đó chạy lộc cộc vào trong phòng ngủ, không hề có chút do dự nào đóng cửa phòng ngủ lại.
Cô hít sâu vài cái để bình tâm, đi thay quần áo.
"...dễ thương."
Trong lòng Trần Giang Hà vô cùng phấn chấn, ngoài miệng không tự chủ được mà hát bài <Người con gái đáng yêu> của Châu Kiệt Luân.
"Người con gái xinh đẹp đáng yêu đã khiến anh đỏ mặt bối rối."
"Người con gái dịu dàng đáng yêu khiến anh phải đau lòng."
"Người con gái thông minh đáng yêu đã khiến anh rung động."
Ai, rất hợp thời, không hổ danh là Kiệt Luân.
Trần Giang Hà hát vài câu, cô Từ vẫn đang thay đồ, anh không vội rời đi, dứt khoát ngồi xuống ghế sô pha xem TV.
"Khá lắm."
Trần Giang Hà chuyển vài kênh, bỗng nhiên bị một hình ảnh hấp dẫn. Trên TV đang chiếu bộ phim tình cảm kinh điển <Titanic> của đạo diễn James Cameron. Bộ phim đang chiếu tới cảnh không thể miêu tả của Rose và Jack khi đang ở trong xe.
"Phải cảm ơn Lục Công Chủ, nếu không thì cảnh đặc sắc này đã bị cắt bỏ rồi."
Trần Giang Hà cười, tuy rằng trước kia anh đã xem bản chưa cắt của <Titanic> rồi, nhưng cảm xúc lúc ấy hoàn toàn khác với hiện tại.
Khi Từ Chỉ Tích thay đồ xong đi ra, hình ảnh mà cô nhìn thấy chính là cảnh cao trào của bộ phim, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
"Trần Giang Hà!"
Từ Chỉ Tích nhịn không được mà kêu anh.
"Hả?"
Trần Giang Hà quay đầu lại nhìn Từ Chỉ Tích, sau đó lại so sánh trong TV và thực tế, cảm giác cô đẹp hơn hình ảnh trong phim nhiều.
Từ Chỉ Tích đi tới cầm lấy điều khiến ở trên bàn, liên tục chuyển kênh, cuối cùng dừng lại ở kênh thể thao, lúc này nó đang chiếu cuộc thi đấu bóng rổ giữa đội Los Angeles Lakers và đội Houston Rockets.
"Cậu là học sinh, bớt xem mấy cái phim tình cảm đi, xem mấy chương trình nhiều năng lượng như thể thao nè, giúp cho tinh thần và thể xác đều khỏe mạnh."
Từ Chỉ Tích dùng khí phách của một người cố vấn, nghiêm túc giáo dục Trần Giang Hà.
"Vâng, nghe lời cô."
Trần Giang Hà vô cùng thành thật gật đầu, sau khi đồng ý với lời cô, anh cười hỏi:
"Cô Từ cũng thích xem bóng rổ hả?"
"Thích."
Từ Chỉ Tích gật đầu, xem trận đấu, cười nói:
"Tôi thích Diêu Minh, Kobe Bryant, Allen Iverson, LeBron James, với lại một người mà thi đấu chưa bao giờ cười, người đó tên là gì nhỉ, tôi nhớ không ra."
"Tượng Phật đá, Tim Duncan."
"Đúng, chính là anh ta, khi thi đấu anh ta cực kỳ nghiêm túc, nhưng trông lại có hơi khờ khạo."
Từ Chỉ Tích cười hì hì nói.
"Giống như cô vậy."
Trần Giang Hà cười nói:
"Lúc cô dạy dỗ em, cô cũng cực kỳ nghiêm túc, nhưng trông cũng vô cùng ngơ ngác đáng yêu."
"Tên nhóc xấu xa, hở một chút là trêu chọc tôi."
Từ Chỉ Tích xoay người tới trước mặt Trần Giang Hà, cầm lấy gối ôm ở trên sô pha, giả bộ muốn đánh anh.
Thế nhưng, cô nhìn thấy bộ dạng vẫn cười hì hì, hoàn toàn không có chút hoảng sợ nào của anh, lại bỏ gối xuống, vuốt váy, gối trên sô pha, nhìn anh hỏi:
"Hôm nay cậu tới tìm tôi chỉ vì muốn tặng hoa thôi à, không có chuyện gì khác ư?"
"Có."
Trần Giang Hà cười, gật đầu.
"Còn có chuyện gì nữa?"
Từ Chỉ Tích hỏi.
"Nhớ cô."
Trần Giang Hà thành thật trả lời.
"Sau đó thì sao, hết rồi?"
Từ Chỉ Tích hỏi tiếp, trong nội tâm cô biết chắc chắn rằng tên nhóc xấu này chắc chắn không vì chuyện tặng hoa mà đặc biệt tới đây tìm cô, chắc chắn là đã phạm lỗi gì đó, bây giờ tìm cô nhờ cô chùi đít dùm.
Quả nhiên, Trần Giang Hà lại nói tiếp:
"Em có hai chuyện muốn thỉnh giáo cô."
------
Dịch: MBMH Translate