Sau khi ra khỏi ký túc xá của giáo viên, công chức, Trần Giang Hà không vội vàng chạy đi làm việc, mà quay về phòng 414.
Hôm nay là thứ 7, theo như tính toán của Trần Giang Hà, thì đám người trong phòng 414 vẫn đang ngủ nướng, hoặc là đang đường ai nấy đi, chỉ lưu lại bóng dáng của mình ở mấy chỗ ăn chơi gần trường học.
Anh tuyệt đối không nghĩ tới việc, khi mình trở về ký túc xá, ngoại trừ lão ngũ Lý Tuấn, thì những người khác đều có mặt ở đây.
Lưu Đống Lương vẫn ngồi trước máy tính nghiên cứu cổ phiếu như bình thường. Mấy ngày trước, cha anh ta vừa mới chuyển cho anh ta 5000 tệ tiền sinh hoạt, tất cả chúng đã bị lão Lưu đầu tư hết vào thị trường chứng khoán.
Trương Khải đang phơi đồ ở ngoài ban công, Vương Viễn Bằng và Tôn Thiên thì giống như hai chú chó husky, ồn ào cãi nhau cái gì đó.
"Tam ca, anh trở về đúng lúc lắm, tới đây phân xử đi. Anh Bằng quá thô tục, luôn miệng nói ba bản tính của đàn ông là tham tiền, háo sắc, khoe khoang, nghe như thể cả thế giới này chẳng có người đàn ông nào tốt cả, tôi thật sự không nhịn được mà cãi nhau với anh ta hơn 2 tiếng đồng hồ, vậy mà anh ta vẫn cố chấp với suy nghĩ của mình."
Tôn Thiên thấy Trần Giang Hà đẩy cửa đi vào, thì như tìm được người giúp đỡ mình, lải nhải liên tục, mời Tam cả phân xử.
Nghe thấy thế, Trần Giang Hà còn chưa kịp mở miệng nói, thì Vương Viễn Bằng đã cứng cổ cười, nói:
"Tiểu Thiên, đừng có không phục, ba bản tính của đàn ông mà tôi tổng kết không ai có thể thoát được cả, chỉ là mức độ khác nhau mà thôi. Nếu như cậu không thừa nhận có nghĩa là đang tự dát vàng lên mặt mình, nói một cách khác cậu cũng đang khoe khoang."
"Bằng Tử, cậu nhỏ, cho nên cái nhìn cũng nhỏ."
Trần Giang Hà cười nhạt một tiếng, trực tiếp bình luận:
"Tham tiền, háo sắc, khoe khoang tương đương với sự nghiệp, tình yêu, hy vọng. Nói bằng một cách khác thì chẳng phải là cái nhìn sẽ được mở rộng hơn sao?"
"Được lắm, là do tôi nông cạn, Tam ca đỉnh nhất."
Vương Viễn Bằng giơ ngón tay cái lên, anh ta cãi nhau với Tiểu Thiên nửa ngày trời, không ai phục ai, bây giờ Trần Giang Hà chỉ nói một câu thôi đã làm anh tâm phục khẩu phục.
"Tam ca, không hổ là anh, cách nhìn rộng thật."
Tôn Thiên cũng cười nói, sau đó anh ta nhìn chiếc áo khoác ở trên người Trần Giang Hà, lại xích lại ngửi vài cái:
"Tam ca, chiếc áo khoác này là anh mới mua hả, tại sao tôi lại ngửi thấy mùi của cố vấn trên nó?"
"Tên nhóc cậu là chó à, ngửi đại vài cái đã biết đó là mùi của cố vấn?"
Trần Giang Hà trừng mắt, nghi hoặc hỏi.
"Đừng hiểu lầm, tôi không có ý đồ gì xấu với cố vấn cả, chỉ là lúc trước gặp nhau trên đường có chào hỏi vài lần. Khi chào hỏi cố vấn, tôi đã ngửi được mùi hoa lan tương tự như thế này."
Tôn Thiên ngu ngơ cười, giải thích xong liền truy vấn:
"Tam ca, anh mặc chiếc áo khoác này vào trông vừa đẹp vừa ngầu, còn dính mùi hương của cố vấn, không phải là do cô ấy mua tặng anh đó chứ?"
"Cậu nghĩ sao?"
Trần Giang Hà cười hỏi, tiện tay gõ vài cái lên mác áo vẫn chưa gỡ ra.
Tôn Thiên tinh mắt nhìn thấy, xích lại gần nhìn con số in trên đó, hít một hơi thật sâu:
"1.280 tệ, bằng tiền ăn uống bốn tháng của tôi. Cố vấn chịu chi thật đó."
Sau khi nhìn thấy giá cả, Tôn Thiên gần như xác định chiếc áo khoác này là của Từ Chỉ Tích mua cho Trần Giang Hà, bởi vì trước kia anh mặc đồ rất giản dị, mấy chiếc áo sơ mi thời cấp 3, kết hợp với quần dài. Bộ trang phục sang chảnh duy nhất đó chính là bộ đồ mà anh mặc lúc tân sinh viên đi báo danh và đi gặp mặt bạn bè cấp 3, sau đó bộ đồ kia bị khóa ở trong tủ, không được lấy ra măc nữa.
Ở trong mắt của Tôn Thiên, Tam ca là người không để ý tới cách ăn mặc, không quá quan tâm tới quần áo mà mình mặc trên người, nhưng khi mời người khác lại cực kỳ hào phóng, rõ ràng rất có tiền, nhưng lại không thô tục như anh Bằng, trông rất trưởng thành.
"Tam ca, khi nào tôi mới có thể ưu tú được như anh?"
Tôn thiên hít mũi, hâm mộ anh tới đỏ mắt:
"Tôi không hy vọng xa vời rằng sẽ được cố vấn dùng tiền để mua quần áo mới cho mình. Tôi chỉ mong có đủ tiền mua quần áo cho Lâm Tư Tề, mua được bộ đồ mà khi thấy cô ấy có thể miễn cưỡng nhận lấy, yêu cầu này không quá phận phải không?"
"Không quá phận, không quá đáng một chút nào cả. Khi nào cậu gom đủ tiền để mua quần áo, mua xong tôi sẽ giúp cậu đưa cho cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ vui vẻ nhận."
Trần Giang Hà cười hì hì, nói.
"Khụ!"
Tôn Thiên suýt nữa đã bị nước miếng của mình sặc chết, ngơ ngác nhìn Trần Giang Hà, buồn bực nói:
"Tam ca, tôi vốn nghĩ rằng anh là người tốt duy nhất ở trong phòng này, không ngờ anh chẳng khác anh Lưu, anh Khải, anh Bằng, anh Tuấn một chút nào cả, đều chó như nhau."
"Chúng tôi đều là chó, vậy còn cậu?"
------
Dịch: MBMH Translate