Trần Giang Hà cười hỏi anh ta, tên nhóc này lợi hại thật, mắng người khác mà dám mắng như thế, không sợ bị cả ký túc xá đánh hội đồng.
"Tôi chẳng bằng một con chó."
Tôn Thiên vô cùng tự mình hiểu lấy mình, lầm bầm, xoay người đi lấy tài liệu học môn Toán cao cấp, giả bộ muốn đi:
"Tam ca, tôi định đi thư viện học bài, anh đừng cản tôi."
"Không có cản cậu, con đường đi tới thư viện vô cùng rộng mở, cậu cứ đi đi."
Trần Giang Hà nhường đường cho anh ta.
"Tôi..."
Tôn Thiên sửng sốt, nghĩ thầm vẫn là đừng đi thư viện làm màu thì hơn. Lần trước khó khăn lắm mới giả bộ thành một người tri thức, thì lại tận mắt chứng kiến Tam ca ở trong thư viện đưa tay xuống dưới bàn, vuốt ve cặp đùi trắng nõn của cố vấn.
Nghiệp chướng.
"Giang Hà, xảy ra chuyện rồi!"
Lưu Đống Lương đang ngồi trước máy tính, bỗng nhiên đứng dậy, tháo tai nghe ra, trong miệng văng ra một câu khiến cho người ta vô cùng căng thẳng.
Mọi người trong ký túc xá nhao nhao tiến tới, Trần Giang Hà quay đầu hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Lâm Tư Tề vừa gửi tin nhắn, bảo rằng lão ngũ bị đám lưu manh chặn lại ở cửa phía Tây!"
Mắt Lưu Đống Lương hiện lên ánh sáng lạnh.
"Thất thần cái gì nữa, mau đi hỗ trợ!"
Tôn Thiên ném đống tài liệu môn Toán cao cấp lên trên giường, xoay người đi ra ngoài, Trương Khải - người vừa mới phơi đồ xong cầm theo cán phơi đồ hùng hổ đi ra ngoài.
Lưu Đống Lương, Vương Viễn Bằng cũng nhanh chóng lôi ống thép ở dưới ván giường ra, nhanh chóng đuổi kịp Tôn Thiên và Trương Khải.
Trần Giang Hà đi qua mấy phòng ký túc xá khác, chỉ trong chốc lát đã tập hợp được mười mấy nam sinh to cao, chạy ra khỏi ký túc xá, đi tới cửa Tây.
Lúc này.
Ở gốc cây Dã Hương cách cửa Tây trường đại học Tài chính Quảng Đông khoảng 500m, 8 thanh niên lêu lổng trên tay vẽ đầy rồng hổ đang vây quanh một nam, một nữ, vẻ mặt bọn họ vô cùng hung ác, lạnh lùng.
Nam sinh bị vây quanh chính là thành viên trong ký túc xá 414 - Lý Tuấn, nữ sinh là bí thư chi bộ đoàn viên - Lâm Tư Tề.
Lâm Tư Tề có mặt ở đây là do cô đi tới cổng trường mua đồ, đúng lúc nhìn thấy Lý Tuấn bị mấy người này lôi kéo. Cô thấy thế liền lấy điện thoại báo cho mấy nam sinh khác trong lớp, sau đó đi lên, có hơi ngây thơ định dùng cảnh sát để uy hiếp bọn họ, muốn ngăn chặn việc bọn họ đánh Lý Tuấn, kết quả bản thân cũng bị liên lụy.
May mắn là mấy tên này cũng không phải là phần tử siêu ác. Chúng nó cầm cổ áo Lý Tuấn, thay phiên nhau tát mấy cái liền thả ra, sau đó đùa giỡn lỗ mãng với Lâm Tư Tề vài câu liền xoay người rời đi.
Bọn chúng vừa đi, Lâm Tư Tề liền cầm điện thoại lên định báo cảnh sát. Nhưng cô vừa ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Trần Giang Hà dẫn theo mười mấy người chạy như bay tới, vây 8 tên thanh niên lêu lổng kia lại.
"Ồ, thế trận lớn tới như thế, một đám sinh viên chưa mọc đủ lông đủ cánh lại diễu võ dương oai trước mặt chúng ta?"
Tám tên thanh niên lêu lổng kia nhìn nhóm người Trần Giang Hà một cách vô cùng khinh miệt, trên mặt lộ rõ sự khinh thường.
Trần Giang Hà nhíu mày, ánh mắt lướt ra người bọn họ, nhìn thấy gương mặt bị đánh sưng của Lý Tuấn, lập tức nắm chặt nắm tay, phun nước miếng vào tên thanh niên xã hội đen kia, đồng thời đi về phía trước hai bước, đấm ra một quyền!
"Mẹ nó, thằng cờ hó, dám ra tay với ông?"
Tên thanh niên lêu lổng không ngờ Trần Giang Hà lại mạnh tới như thế, trên mặt dính một cục nước miếng, ngực lại bị đấm một quyền, lùi lại vài bước, chửi ầm lên.
"Đánh!"
Trần Giang Hà không nói hai lời, nói một chữ "đánh" xong, tất cả nam sinh như lang như hổ xông lên, quyền đấm cước đá. Người mạnh nhất trong số bọn họ không phải là người cầm ống thép - Lưu Đống Lương, Vương Viễn Bằng, cũng không phải là người cầm theo cán phơi đồ - Trương Khải, mà là một người không cao, nhìn trông gầy yếu - Tôn Thiên.
Tên nhóc này không hổ danh là người xuất thân từ võ thuật Thương Châu, động tác rất dứt khoát, hai chân đạp đất, phần eo phát lực, giơ khuỷu tay lên mở đường, đấm liên tục. Nếu như có người luyện võ ở đây, chắc chắn sẽ nhìn ra anh đang dùng Bát Cực Quyền.
Phía Trần Giang Hà vốn dĩ đã là người đông thế mạnh, Tôn Thiên còn mạnh như thế, tám tên thanh niên lêu lổng kia ban đầu còn phách lối, sau vài hiệp đã ngã xuống đất kêu rên, khóc lóc cầu xin tha thứ.
Một đám con trai đánh nhau vốn là một chuyện vô cùng kinh khủng, con gái bình thường khi thấy như thế đều sợ hãi đi đường vòng. Nhưng hết lần này tới lần khác, bí thư chi đoàn ủy - Lâm Tư Tề hoàn toàn không giống với những người con gái bình thường, cô nhìn thấy cảnh tượng đó thì vô cùng hưng phấn. Cô còn đặc biệt chạy tới, cởi giày xăng đan ra, đập mấy tên thanh niên lêu lổng kia vài cái, trong miệng lẩm bẩm:
"Ai bảo mấy người bắt nạt bạn của tôi, giày xăng đan số 36 đánh chết mấy người."
------
Dịch: MBMH Translate