Bị như thế này, mấy thanh niên lêu lổng có luôn cả suy nghĩ muốn đi tự tử, bị nam sinh đè xuống đánh cũng được đi, nhưng bị nữ sinh cởi giày đánh mặt là chuyện gì thế hả?
Dù cho chân của cô gái này có thơm đi nữa, thì việc bị đế giày đánh mặt còn làm cho người ta khó chịu hơn cả khi bị ống thép đánh vào người, quá nhục nhã.
Đám nam sinh cũng bị hành động này của Lâm Tư Tề làm hoang mang, trong lòng thầm nhủ rằng bí thư Lâm thật sự rất có cá tính, ngay cả việc đánh người cũng khác với người khác.
Còn về phía hai chú liếm cẩu trung thành của Lâm Tư Tề - Lưu Đống Lương và Tôn Thiên, hai người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào chân nhỏ trắng nõn như ngọc, tinh xảo lung linh của cô, đôi mắt lộ ra vẻ si mê.
"Lão ngũ, cậu qua đây."
Trần Giang Hà kêu Lý Tuấn tới.
Lý Tuấn vuốt mặt, cất bước đi tưới.
Trần Giang Hà chỉ vào đám thanh niên lêu lổng nằm trên mặt đất, nói:
"Cậu tự tay tát mấy tên ngu xuẩn này đi, để bọn họ khắc ghi việc này vào trong lòng."
"Được!"
Lý Tuấn khẽ cắn môi, không nói nhảm, cúi người xuống, vung bàn tay thô lên, tát mạnh mấy tên kia, đánh tới mức mặt bọn kia như một chảo nhuộm, vừa hồng vừa tím, trên mặt còn hiện lên vết máu.
Sau khi Lý Tuấn tát xong, Trần Giang Hà lại quay đầu nói với Lâm Tư Tề:
"Bí thư Lâm, cậu có mang theo điện thoại không? Gọi điện thoại báo cảnh sát, bảo là mấy tên lưu manh này có mưu đồ quấy rối cậu, Lý Tuấn ra tay trượng nghĩa, bị bọn họ dẫn tới gốc cây đánh hội đồng, may mà các nam sinh khác trong lớp chạy tới kịp thời, ngăn chặn hành vi trái pháp luật của bọn họ lại."
"Được!"
Lâm Tư Tề gật đầu.
Đây chính là Trần Giang Hà, không chỉ muốn đánh thắng đối thủ ở phần võ, còn muốn bạo kích tinh thần của đối phương.
Giống như Cảnh Thế Cương và Nghiêm Tử Hàng trước đây vậy, bây giờ hai người bọn họ nhìn thấy Trần Giang Hà đều tránh đi rất xa.
Sau đó, Trần Giang Hà nói với Lưu Đống Lương:
"Lão Lưu, anh và mọi người chú ý nơi này, tôi đi tới phòng an ninh xem camera."
"Đừng đừng đừng, đừng báo cảnh sát!"
Trần Giang Hà vừa nói xong, mấy tên côn đồ bị đánh bầm dập và nhục nhã ở dưới đất lập tức luống cuống, chuyện này là chuyện gì vậy, rõ ràng là bọn họ bị thương năng hơn, kết quả mấy sinh viên này sau khi đánh xong còn muốn báo cảnh sát tới bắt người?
Quan trọng là nghe lời bọn họ nói, bọn họ dường như bị liệt vào những phần tử có ý đồ quấy rối con gái, mà mấy tên nhóc kia thế nhưng lại là những thanh niên ưu tú hăng hái làm việc nghĩa, còn có camera an ninh của trường học nữa, nếu như việc này tới tai của cảnh sát, tội của bọn họ không hề nhỏ, hết đường chối cãi, có nhảy vào trong sông Hoàng Hà cũng không rửa được sạch tội.
Lăn lộn trong giang hồ đều biết một câu nói, lưu manh không đáng sợ, lưu manh có tri thức mới đáng sợ.
Mẹ nó, đây mà là sinh viên gì chứ, thật là đáng sợ.
"Biết sợ?"
Trần Giang Hà ngồi xổm xuống, cười như không cười nhìn bọn họ, anh nhìn tám tên côn đồ đang hoảng loạn.
"Sợ, tha cho chúng tôi một lần đi, sau này chúng tôi sẽ không gây phiền phức cho mọi người nữa, hy vọng mọi người có thể lùi một bước, đừng làm quá tuyệt tình."
"Mày đang uy hiếp tao?"
"Không dám, chúng tôi chỉ lấy tiền làm việc mà thôi, không ngờ chuyện này lại lớn tới như thế."
"Được, nếu như mấy người không muốn làm lớn chuyện này thì tôi hỏi mấy người, mấy người nhận tiền của ai, số tiền là bao nhiêu? Nói rõ trước, mấy người bồi thường tiền cho người anh em của tôi thì tôi có thể tạm thời không truy cứu chuyện này."
"Anh trai, anh không phải là sinh viên sao, mạn phép hỏi một câu, anh lăn lộn ở chỗ nào thế?"
"Chu Kình Phu, biết không?"
"Biết, rắn đầu đàn của làng đại học Long Động, một người rất ác, anh biết anh ta ư?"
"Chu Kình Phu là đàn em của tôi, có cần tôi dẫn anh ta tới làm quen với mấy người không?"
"Không cần, không cần, chuyện ngày hôm nay chúng tôi nhận thua, 2.000 tệ này là lời xin lỗi, còn về việc ai là người trả tiền cho chúng tôi, thì đây là quy tắc, có đánh chết cũng không thể nói."
"Mấy người không nói tôi cũng biết là ai, cút đi, đừng để tôi thấy lại mấy người."
Sau một trận đấu trí đấu dũng, bọn côn đồ chịu một trận đòn xong, còn phải đưa ra 2.000 tệ bồi thường, Trần Giang Hà quyết định bỏ suy nghĩ báo cảnh sát, tạm thời tha cho bọn họ một lần.
Sau khi bọn côn đồ chật vật rời đi, Trần Giang Hà đưa 1.200 tệ cho Lý Tuấn, còn 800 tệ còn lại thì đưa cho Vương Viễn Bằng, sắp xếp:
"Dẫn mọi người đi tới nơi nào đó chính quy chơi đi."
"Được thôi."
Vương Viễn Bằng vui vẻ nhận lấy, hô một tiếng "Quán dưỡng sinh Ký Ức Màu Hồng", ngoại trừ Lưu Đống Lương, Trương Khải và Tôn Thiên ra, thì những người khác đều đi theo anh ta.
Mặt của Lý Tuấn sưng phù cả lên, Trần Giang Hà bảo nhóm người Lưu Đống Lương dẫn anh ta đi tới phòng y tế khám, bản thân thì đi tới phòng an ninh của cổng Tây.
------
Dịch: MBMH Translate