Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 127 - Chương 127: Nếu Lái Xe Có Đẳng Cấp, Thì Trần Giang Hà Chắc Chắn Là Xe Thần

Chương 127: Nếu Lái Xe Có Đẳng Cấp, Thì Trần Giang Hà Chắc Chắn Là Xe Thần Chương 127: Nếu Lái Xe Có Đẳng Cấp, Thì Trần Giang Hà Chắc Chắn Là Xe Thần

Anh cho bảo vệ một gói Hoa Tử là đã có thể dễ dàng lấy được đoạn phim lúc nãy của camera, copy nó vào trong điện thoại Lâm Tư Tề.

"Lớp trưởng, cái này lớn quá, đưa vào liền đầy."

Lâm Tư Tề xem dung lượng của điện thoại, tệp copy này hơn 30 Gn, có muốn nhét vào QQ cũng không được.

"Lời này của cậu nhiều nghĩa lắm đấy, nếu khung cảnh bây giờ đổi thành khách sạn, thì tâm bị cậu làm cho mềm nhũn cả rồi."

Trần Giang Hà cười nói.

Lâm Tư Tề nháy mắt mấy cái, nhìn nụ cười xấu xa của Trần Giang Hà, cô nhớ lại câu nói khi nãy của mình, không khỏi bịt miệng cười:

"Câu nói như thế mà cậu cũng lái xe được à?"

Trần Giang Hà nói thầm trong lòng tôi là một tài xế già, có điều kiện liền lái xe, không có điều kiện thì tạo ra điều kiện để lái xe, tuy trong lòng nói thế, nhưng ngoài miệng anh lại nói:

"Lái xe là chuyện không hề thú vị, tôi thích cưỡi ngựa hơn, một tay cầm dây cương, một tay giơ roi, cha! Cha cha! cha cha cha! Cha!"

Lâm Lưu Tề nghe thấy thế thì hơi ngơ ra, sửng sốt vài giây mới biết lúc nãy Trần Giang Hà không phải đang miêu tả hành động cưỡi ngựa, mà là đang lái xe, hơn nữa dường như còn lái xe tới trước mặt cô.

Bởi vì hôm nay cô cột tóc đuôi ngựa.

Trần Giang Hà nói cưỡi ngựa, một tay cầm dây cương, một tay giơ roi, cha cha cha, Lâm Tư Tề nghĩ theo hướng sâu xa hơn, trong đầy lập tức xuất hiện hình ảnh đó, giống như có một dòng điện chạy vèo một cái từ đầu tới chân cô, có hơi tê ngứa, cực kỳ kích động.

Nếu lái xe có đẳng cấp, thì trong mắt Lâm Tư Tề, Trần Giang Hà chắc chắn là "xe thần".

Trải qua lần xung đột vào thứ bảy này, Trần Giang Hà phát hiện Lý Thiên Hải người mà trước kia rất thích mang theo chuyên viên chạy đến phố ẩm thực ở cửa sau Học Viện Tài chính Quảng Đông gây chuyện, bỗng nhiên liên tiếp vài ngày không thấy bóng dáng, cứ như đã mai danh ẩn tích vậy.

Trần Giang Hà vốn đã hoài nghi là Lý Thiên Hải âm thầm sai khiến mấy thanh niên lêu lổng vây đánh Lý Tuấn, bây giờ gần như đã có thể kết luận anh ta chính là kẻ đứng sau màn.

Anh ta dám vọng tưởng mượn tay mấy tên lưu manh để giết gà dọa khỉ, lại không nghĩ đến kết quả lại hoàn toàn ngược lại, chính mình lại lâm vào cảnh bị động, chỉ có thể trốn đi tạm tránh đầu sóng ngọn gió.

“Tên khốn, đấu trực tiếp không đấu được ông đây nên dám dùng âm mưu đánh sau lưng ông?”

Trần Giang Hà híp mắt, trong đầu nhảy ra mấy chục loại âm chiêu chuyên môn đối phó bọn tiểu nhân.

“Tam ca, anh đang nghĩ cái gì vậy?”

Trần Giang Hà đang cân nhắc nên đối phó với Lý Thiên Hải như thế nào, Lý Tuấn vừa dùng thuốc mỡ bôi vết thương trên mặt xong thì tiến lại gần, nghi hoặc nhìn anh, nói: "Ánh mắt vừa rồi của anh nhìn qua rất sắc bén, còn hơi hung dữ nữa.”

“Không nghĩ gì cả.” Ánh mắt Trần Giang Hà chợt lóe, nhìn về phía Lý Tuấn, thấy gò má anh đã bớt sưng hơn, dấu đỏ cũng không thấy nữa, mỉm cười nói: “Năng lực khôi phục của cậu rất mạnh đó, vài ngày sau có lẽ sẽ không nhìn ra bất thường gì.”

“Chắc chắn rồi, khi còn bé tôi cực kỳ nghịch ngợm, bị đánh không ít.”

Lý Tuấn lơ đễnh cười cười, nói: "Mua chung Nhu Mễ cũng vì bị chúng ta ép đến không còn đường lui mới chó cùng rứt giậu, nghĩ ra cách hạ lưu như này.”

“Bị đánh trận này, sau này còn dám đối nghịch với bọn họ không?” Trần Giang Hà hỏi.

“Trước kia tôi cũng khá khiêm tốn, tuy người cùng ngành là oan gia, nhưng người xưa cũng đã nói, làm người nên để lại một con đường để ngày sau có thể gặp lại. Bây giờ đã trở mặt, tôi muốn xắn tay áo lên chơi bọn họ, mẹ nó chứ, hổ không phát uy, bọn họ lại tưởng ông đây là Hello Kitty.”

“Được, làm tốt lắm, nào trở về anh cưới cho cậu mấy em dâu.”

Trần Giang Hà vỗ vỗ vai Lý Tuấn, cười khích lệ nói một câu, sau đó đứng dậy muốn đi.

Lý Tuấn thầm nói Tam ca anh thật ngầu, dám công khai chuyện trái pháp luật, chuyện cưới mấy em dâu này, cho dù em đồng ý thì nhà nước có thể đồng ý sao?

Mắt thấy Trần Giang Hà xoay người muốn đi, Lý Tuấn vội vàng lên tiếng: "Hey, Tam ca, anh đi đâu vậy?”

“Mấy ngày nay miệng hơi nhạt, tôi ra ngoài mua ly trà sữa uống để cuộc đời ngọt ngào hơn chút.”

Ý ẩn sâu trong câu nói của Trần Giang Hà là muốn đi Trung Đại tìm Khương Diệc Xu làm chút chuyện ngọt ngào, giải quyết phiền não trong lòng.

“Lát nữa sẽ là tiết Giới thiệu tư tưởng Mao Trạch Đông của chủ nhiệm khoa Trương Đào, anh đã được thầy ấy chú ý trọng điểm, trước đó thầy ấy đã công khai phát biểu trong lớp là nếu anh trốn học thì không chỉ trừ điểm chuyên cần, còn phải ghi tội xử phạt anh nữa.”

Vẻ mặt Lý Tuấn nghiêm túc nói: "Tôi thấy lúc chủ nhiệm Trương nói vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, không giống như là nói đùa, đề nghị anh nên nể mặt tôn trọng một chút.”

“Chết tiệt, chủ nhiệm khoa trâu bò như vậy sao?”

Trần Giang Hà trừng mắt, trừ điểm chuyên cần là phương pháp xử lý thông thường của giáo viên đại học dành cho những người trốn học, kết quả tất nhiên là rớt môn, chút việc nhỏ này vốn dĩ Trần Giang Hà không để ở trong lòng, đến lúc đó thi lại là được.

Về phần ghi tội xử phạt, đây chính là "Con dao treo cổ", liên quan đến việc tốt nghiệp và bằng tốt nghiệp, nếu không cẩn thận thì việc học đại học sẽ uổng phí.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0