Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 135 - Chương 135: Tôi Nhớ Cậu Lắm. Cởi Sạch, Ngủ Chung Là Cảm Giác Gì

Chương 135: Tôi Nhớ Cậu Lắm. Cởi Sạch, Ngủ Chung Là Cảm Giác Gì Chương 135: Tôi Nhớ Cậu Lắm. Cởi Sạch, Ngủ Chung Là Cảm Giác Gì

Suy nghĩ này vừa lóe lên, Tôn Hạo Lâm liền cảm thấy mạch suy nghĩ rõ ràng hơn rất nhiều, có lý có cứ, có thể giải thích được rõ mọi chuyện. Còn về việc sự thật có giống như suy nghĩ của anh ta hay không, thì phải đi hỏi Trần Giang Hà mới biết được.

Tôn Hạo Lâm lấy một điếu thuốc lá ra, bật lửa, tay trái cầm thuốc hút, tay phải thì gõ nhẹ lên mặt bàn, hơi hơi híp mắt:

"Hiện tại khoang hãy tạo ra áp lực quá lớn cho cậu ta, chờ tới khi tổng bộ và tập đoàn Xí Nga quyết định được ngày giờ hẹn gặp, nói chuyện xong rồi tính tiếp."

Lúc này.

Trần Giang Hà vừa dẫn đội đi chạy nghiệp vụ xong, quay về ký túc xá chơi bài 3 lá với bạn cùng phòng.

Trò này kích thích hơn đấu địa chủ, đánh máy kéo nhiều. Ban đầu trò này là do Vương Viễn Bằng mang về phòng 414 chơi đầu tiên, bây giờ nó đã lan rộng ra những ký túc xá khác. Một khi phòng 414 đánh bài, mọi người liền tập trung lại chơi.

Chơi được 10 ván, Tôn Thiên - người khá nghèo khó từ người chơi trở thành khán giả, ngồi xổm đằng sau Trần Giang Hà xem bài.

Trần Giang Hà chơi bài từ lúc nhỏ, thắng nhiều thua ít, nguyên nhân không phải do may mắn, mà là do tâm lý anh mạnh. Bản chất của việc đánh bài chính là đấu tâm lý.

"Tam ca, anh vô sỉ thật đó, trong tay không có chất bài nào giống nhau cả, vậy mà lại dám ăn trộm gà."

Tôn Thiên quan sát một lúc lâu, không khỏi líu lưỡi cảm khái.

"Khà khà, cậu thì biết cái gì, mặc dù bài của anh đây nhỏ, nhưng anh gan lớn."

Trần Giang Hà cười, cúi đầu nhìn số tiền chất đống trước mắt mình, duỗi người một cái, nói:

"Thắng chỉ được tiền thì không có gì là thú vị cả. Tiểu Thiên, cậu chơi đi, tôi đi xuống lầu gọi điện thoại."

"Được thôi, có thua cũng đừng trách tôi."

Tôn Thiên cười hì hì ngồi xuống, vén tay áo lên chuẩn bị đại sát tứ phương.

Trần Giang Hà không trả lời, xoay người đi tới đầu giường Vương Viễn Bằng ăn hai viên kẹo the. Anh nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường, 10 giờ 05 phút, không sớm không trễ.

Đã lâu rồi chưa liên hệ Khương Diệc Xu, Trần Giang Hà có hơi nhớ cô.

Bây giờ mà chạy tới tìm cô thì có hơi trễ, gọi điện thoại trò chuyện vài câu hợp lý hơn.

Với số tiền hiện tại của Trần Giang Hà, anh hoàn toàn có thể mua được điện thoại. Nhưng mà anh nghĩ tới việc thứ này rất dễ bị kiểm tra ra liền quyết định tạm thời không mua, sau này khi nào cần dùng tới sẽ mua sau. Dù sao thì, điện thoại miễn phí của phòng quản lý ký túc xá, hay QQ của tập đoàn Xí Nga đều rất ổn.

"Alo, tôi là cha của Khương Diệc Xu, Khương Đại Hà, xin hãy chuyển điện thoại cho con gái của tôi."

Trần Giang Hà rút kinh nghiệm từ cuộc gọi lần trước, lần này anh trực tiếp dùng danh nghĩa cha của Khương Diệc Xu gọi, xem thử xem ai dám cúp điện thoại của anh.

"Ha ha."

Trần Giang Hà vừa nói xong, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng cười lạnh, sau đó nghe thấy câu nói:

"Diệc Xu, có tên ngu giả bộ làm cha của cô, gọi điện thoại quấy rầy, tôi cúp điện thoại giúp cô."

"Tút tút tút."

Điện thoại lập tức bị cúp máy.

Trần Giang Hà giật mình, vừa nãy còn vô cùng tự tin giả mạo làm cha của Khương Diệc Xu sẽ không có ai dám cúp điện thoại của anh. Kết quả, cái tát vả mặt tới quá nhanh, làm cho anh có hơi ngu người.

Nhưng mà, rất nhanh sau đó tiếng chuông điện thoại đã vang lên.

Sau khi bắt máy, giọng nói dịu dàng của Khương Diệc Xu vang lên:

"Alo, là Trần Giang Hà hả?"

"Đúng, là tôi."

Trần Giang Hà vừa nghe được giọng của cô liền cảm giác rất thoải mái, lập tức vứt sự khó chịu khi nãy sang một bên, vừa cười vừa nói:

"Tôi nhớ cậu lắm, cho một buổi hẹn ngủ chung được không?"

"Không...không được."

Khương Diệc Xu khẩn trương nói, cô biết chắc chắn câu nói này của Trần Giang Hà không phải chỉ đơn thuần là gối lên chân ngủ như lần trước.

"Tôi chỉ ôm cậu ngủ, không làm gì cả, được chứ?"

Trần Giang hà mặt dày vô sỉ nói.

Câu này có gì khác với câu "Tôi chỉ cọ ở bên ngoài mà thôi, tuyệt đối không đi vào", những cô gái vừa mới rơi vào bể tình vì tin lời này mới thất thân.

"Được."

Khương Diệc Xu vô thức đồng ý, suy nghĩ một chút lại nói:

"Không được."

"Vậy rốt cuộc là được, hay là không được, cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi, nếu không thì đêm nay tôi sẽ ngủ không yên giấc."

Trần Giang Hà nói.

"Không được..."

Khương Diệc Xu do dự nói, sau đó nhỏ giọng:

"Khi nào nghỉ đông, cậu tới nhà tớ ăn cơm được không?"

"Cậu muốn dẫn tôi đi gặp phụ huynh?"

Trần giang Hà nhếch miệng cười.

"Ừ."

Khương Diệc Xu nhỏ giọng trả lời:

"Ăn bữa cơm làm quen."

"Được, sớm muộn gì cũng gặp, khi nào nghỉ đông rồi tính."

Trần Giang Hà sảng khoái trả lời, anh không hề có áp lực gì khi phải đi gặp phụ huynh cả. Chỉ cần không phải đi gặp phụ huynh của nhiều nhà gái liên tục trong một ngày, thì thông thường anh đều có thể ứng phó được.

Trong lúc Trần Giang Hà đang suy nghĩ, thì Khương Diệc Xu bất thình lình nói:

"Hai ngày trước, Trương Minh Kiệt chạy tới tiệm trà sữa của tớ nói rằng, cậu có quen mấy cô gái ở trong trường đại học, tất cả bọn họ đều rất đẹp."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0