Trong danh sách đều là nhân viên bán hàng cũ, mỗi một khu vực đều ít nhất có một người, thậm chí còn bao gồm Diệp Tiểu Dung giám đốc phòng kinh doanh quận Hải Châu.
Quận Hải Châu dưới sự hướng dẫn của Diệp Tiểu Dung, hiệu suất kinh doanh đầu ra coi như ổn định, nhưng số lẻ hợp đồng mỗi tuần ký thua xa Thiên Hà, giám đốc Diệp nhiều lần đề xuất học hỏi từ quận Thiên Hà trong các cuộc họp định kỳ, không nghĩ đến cô lại nguyện ý vứt bỏ chức vị giám đốc, xin điều đến dưới quyền Trần Giang Hà tương đương nhân viên bán hàng bình thường.
Dĩ nhiên, khả năng cao chuyện này do Tôn tổng cố tình sắp xếp.
Trần Giang Hà hiểu ý, nhưng cũng không thể chấp nhận mà không có câu hỏi: “Tôn tổng, tác phong quản lý của tôi tương đối thoáng, mang theo người mới không thành vấn đề, có một nhóm nhân viên cũ dưới quyền, không chừng sẽ mang bọn họ tự mình bay cao, lầm đường lạc lối.”
“Cái gì tự mình bay cao, lầm đường lạc lối, có chuyện gì đừng ngại mà nói thẳng.” Tôn Hạo Lâm rót một tách trà cho Trần Giang Hà.
“Người trong danh sách, tôi chỉ cần Diệp Tiểu Dung và Ngô Trung Hoa.”
Trần Giang Hà thoải mái nói trắng ra, nói thẳng không kiêng kỵ: “Ngoài ra, chuyện thuê nơi làm việc, tôi nghĩ rằng có thể từ từ, phòng kinh doanh quận Thiên Hà của mua chung Nhu Mễ chỉ cách Đại Học tôi một trạm dừng, tôi định đến thăm trước, nếu điều kiện cho phép, chỉ cần đặt bộ phận kinh doanh của chúng ta dưới mắt bọn họ.”
“Thằng nhóc này thật là một đứa bé thông minh.”
“Tôn Hạo Lâm liếc nhìn sâu vào Trần Giang Hà, nói: “Cứ làm theo như lời cậu nói đi. Tôi cũng không muốn áp lực cho cậu, cậu là người thông minh, bản thân làm việc phải có chừng mực, giở thủ đoạn đừng quá mức.”
Lời này của anh ta nửa câu đầu là khen, nửa câu sau chính là châm biếm.
Trần Giang Hà tự nhiên có thể nghe ra, chỉ là cười cười không nói lời nào, ngân tách trà lên rồi nhấp một ngụm trà, hơi líu lưỡi hít hà nói: “Trà hôm nay, mùi vị có vẻ khác.”
Tôn Hạo Lâm mỉm cười nói: “Trà hôm nay là trà trắng loại tốt nhất do Đặng tổng từ Thẩm Quyến gửi cho tôi, vào miệng hơi đắng, nếm kỹ mới trở lại ngọt, cậu đã uống chưa?”
“Quả thật rất đắng, trở về ngọt tôi không uống được.”
Trần Giang Hà bĩu môi, cũng không nghĩ thưởng thức, sau khi ực ực uống hết tách trà liền đứng dậy tạm biệt.
“Thằng nhóc này, thật đúng là không đơn giản.” Tôn Hạo Lâm nhìn bóng lưng Trần Giang Hà, sờ cằm, trong lòng thầm nói: “Rõ ràng tôi không nói gì, nhưng cậu cái gì cũng biết.”
Rời khỏi công ty đúng lúc 10 giờ, thời gian còn sớm, hôm nay Trần Giang Hà không có chuyện gì quan trọng để vội xử lý, vậy cứ đi dạo ở Phố Ăn Uống Đại Học Trung Văn Hồng Kông, gặp Khương Diệc Xu.
Mỗi cuối tuần, quán trà sữa nơi Khương Diệc Xu đang làm thêm luôn đông đúc, không chỉ sinh viên Đại học Quảng Đông đến đây để tiêu tiền, mà cả sinh viên các trường Đại Học lân cận cũng thích đến đây, còn có nhóm bạn học xu ở trường cấp hai Quan Thành, thường đến đây cùng nhau để tiêu tiền vào cuối tuần,
Trà sữa uống có ngon không lại là thứ yếu, Khương Diệc Xu hoa khôi trường Đại học Quảng Đông trong quán trà sữa, mới là yếu tố mọi người nườm nượp kéo đến nán lại.
Lúc Trần Giang Hà đến, Khương Diệc Xu và Hàn Thu Nhã đều đang bận rộn, tại một bàn nhàn rỗi cách quầy không xa, hầu hết những người ngồi đây đều là bạn học cấp 3 cũ, Trương Minh Kiệt, Thẩm Tòng Nhung, Đường Phàm, Lý Lỗi, Trường Hiểu Manh, Cao Bối Bối.
Còn có một cô gái da đen, Trần Giang Hà không quen biết, ngồi cạnh Thẩm Tòng Nhung cử chỉ rất là thân thiết.
“Ồ, Giang Hà, cậu tới thật đúng lúc, chúng tôi đang bàn bạc đến trường cậu chơi đây.”
Trần Giang Hà mới vừa lộ diện, Trương Minh Kiệt liền rộng rãi đứng dậy, toét miệng cười một tiếng nói.
“Muốn đi thì đi thôi, không cần phải báo cáo với tôi, tôi với cậu không quen.”
Trần Giang Hà cười hì hì cà khịa một câu với cậu ta, ánh mắt lướt qua cậu ta, nhìn về phía Khương Diệc Xu đang pha trà sữa trong quầy.
“Chết tiệt, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học cũ cùng trường ba năm, lần trước còn mời cậu đi ăn, lúc uống trà sữa cậu luôn nói chuyện Trương tổng, bây giờ trực tiếp trở mẹt không nhận người sao?”
Trương Minh Kiệt trừng mắt liếc nhìn, cố tình bước đến cạnh Trần Giang Hà, ngăn cản tầm mắt anh.
“Ha ha, cậu nói đúng, tôi nhận tiền không nhận người, đừng chắn tầm mắt của tôi, tôi đến đây là muốn nhìn Khương Diệc Xu, không phải nhìn cậu.”
Trần Giang Hà giơ tay đẩy cậu ta ra sải bước về phía quầy, nghiêng người trước bàn một chút cũng không đứng đắn nhìn Khương Diệc Xu.
Một thời gian không thấy, Trần Giang Hà bàng hoàng cảm thấy nha đầu này dường như ngày càng trở nên xinh đẹp.
Mái tóc vốn là xõa ngang vai được búi thành búi tóc, làm lộ ra chiếc cổ trắng nõn, bất ngờ nhướng mày nhìn anh, đôi mắt mơ trong veo như nước đặc biệt sống động, khiến người không nhịn được sẽ sinh ra ý muốn ôm cô vào trong ngực, thôi thúc hôn lên mắt cô thật cẩn thận.
------
Dịch: MBMH Translate