Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 142 - Chương 242: Tôi Từ Chối!

Chương 242: Tôi Từ Chối! Chương 242: Tôi Từ Chối!

Tiếc là người tính không bằng trời tính, từ lúc ra khỏi rạp chiếu phim, ngoài trời đang đổ mưa như trút nước.

Khương Diệc Xu chỉ vào chiếc taxi đậu trước rạp chiếu phim đang chờ mời khách, nói: “Chúng ta bắt xe trở về thôi được không?”

“Được.” Trần Giang Hà gật đầu.

Trong lòng Trần Giang Hà biết rõ Khương Diệc Xu có chút sợ cùng anh qua đêm ở bên ngoài, tự nhiên cũng không muốn cố ép, sau đó một mình trở lại trường.

“Con mẹ nó, ông trời già ông đây là có ý gì, vừa trở lại trường, mưa liền ngừng rồi?”

Lúc Trần Giang Hà xuống xe không nhịn được phàn nàn, thời tiết ở Quảng Đông chính là như vậy thay đổi thất thường đa dạng, một giờ trước đó mây đen giăng đầy, mưa to gió lớn, lúc này đám mây tan đi, trăng sáng gió mát, khiến Trần nào đó ảo tưởng rằng đang bị ông trời già trêu đùa, vào cổng trường còn nói kháy.

Sau khi trời hết mưa, gió thổi vào mặt làm tăng thêm chút rùng mình, Đại Học Tài Chính Quảng Đông luôn náo nhiệt, lúc này cũng có vẻ đặc biệt yên tĩnh vào thời điểm này, trên đường có rất ít sinh viên đi đi lại lại, rừng cây nhỏ bóng tối cũng không có người lui tới, khắp nơi đều là giọt mưa từ trên lá cây nhỏ xuống, tiếng vang tí tách tí tách.

Lúc đi ngang qua khu ký túc xá nữ phía tây, không khí quen thuộc náo nhiệt mới tuyên bố trở về.

Có chàng trai chơi guitar ca hát ở tầng dưới trong ký túc xá của anh, Trần Giang Hà nhiều hứng thú nhích lại gần lắng nghe, cảm thấy giọng người này khá hay, chỉ là chọn sai bài, tuổi còn trẻ, hát bài《Tình Yêu Trọn Đời》của Lư Quan Đình, không có thành thạo, không có cảm xúc.

“Dễ nghe!”

Trần Giang Hà nghe mấy câu liền muốn nghiêng đầu rời khỏi, bỗng nhiên lại nghe vài sinh viên nữ thét chói tai, còn có sinh viên nam ồn ào lên.

“Lâm Tư Tề, đồng ý cậu ta, đồng ý cậu ta!”

“Oh ha?” Trần Giang Hà dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy Lâm Tư Tề.

“Tôi từ chối!”

Lúc này, một giọng nói quen thuộc phát ra từ ký túc xá nữ trên lầu, Trần Giang Hà ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện bệ cửa sổ trên tầng năm, có một cô gái đang thò đầu ra hai tay làm loa phóng thanh, hét lên:

“Đàn anh Chu Triết Phong, tôi không thích anh, mời anh về sau không nên ở dưới lầu ký túc xá ca hát, ồn ào đến tôi không sao, quấy rầy những đàn chị khác nghỉ ngơi, ảnh hưởng thật sự không tốt.”

“Cái này…”

Ánh mắt Trần Giang Hà lóe lên, nhìn chàng trai đó vừa rồi tự đàn tự hát, chắc hẳn anh ta chính là Chu Triết Phong, không nhịn được lắc đầu: “Thành phố này còn có một người buồn nữa.”

“Lớp trưởng!”

Lâm Tư Tề bỗng nhiên kêu một tiếng.

“Ối.” Trần Giang Hà ngẩng đầu trả lời, thầm nói ánh mắt cậu thật tốt, cách xa như vậy sao có thể phát hiện tôi một người yên lặng đang ăn dưa?

Sau khi Lâm Tư Tề trả lời, lập tức chạy về ký túc xá, đổi đôi giày, chạy xuống lầu bịch bịch bịch, rất nhanh liền xuất hiện bên cạnh Trần Giang Hà.

“Cậu là đến tìm tôi sao?” Lâm Tư Tề chạy có chút vội, giọng nói hơi có vẻ thở dốc.

“Không phải, tôi đến tham gia náo nhiệt.” Trần Giang Hà lắc đầu, đúng sự thật nói.

“Khụ.” Lâm Tư Tề ho nhẹ một tiếng, đang muốn nói gì đó, Chu Triết Phong ôm cây đàn guitar bước đến.

“Tư Tề, trước đó em đã nói, có người ca hát còn dễ nghe hơn tôi gấp trăm lần, chính là cậu ta sao?”

Chu Triết Phong nhìn chằm chằm Trần Giang Hà, ánh mắt có chút sắc bén.

Sao dự đoán Trần Giang Hà cũng không thèm nhìn anh ta.

“Đúng vậy.” Lâm Tư Tề không chút do dự gật đầu, sau đó đưa tay nói: “Cho tôi mượn guitar và micro của anh dùng một chút.”

Chu Triết Phong hơi ngẩn ra, đưa cho cô cây đàn guitar và micro trong ngực.

Lâm Tư Tề nhận lấy đàn guitar đến gần Trần Giang Hà, gắn vào bên tai anh thì thầm: “Lớp trưởng, giúp đỡ một chút, hát vài câu, làm chùn lòng hăng hái của anh ta, tránh cho người này cứ chạy đến dưới lầu ký túc xá nữ ca hát, làm mọi người không thanh tịnh.”

“Người ta đang bày tỏ với cậu, tôi dính vào thì tính là chuyện gì xảy ra?”

Trần Giang Hà cười cười, nếu không có 18 vạn tệ vừa vay của Lâm Tư Tề nằm trong tài khoản, anh sớm đã chạy, tối nay dưa này không quen cũng không ngọt, ăn không có sức.

“Cậu giúp tôi, tôi sẽ nói cho cậu một bí mật.” Lâm Tư Tề thì thầm nói: “Một bí mật mà cậu nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú.”

“Hử?” Trần Giang Hà nhướng nhướng mày, anh nhận lấy đàn guitar trong tay Lâm Tư Tề, tiện tay gảy vài âm điệu đơn giản, hắng giọng một cái, con mắt khép hở, sau đó mở ra nhập trạng thái trong một giây.

Lâm Tư Tề xinh đẹp đứng bên cạnh Trần Giang Hà, tay cầm micro, mắt không chớp ngắm nhìn anh.

“Tình yêu trọn đời.”

Trần Giang Hà dùng tiếng phổ thông độc lên bốn chữ này, sau đó chơi guitar, hát điệp khúc trực tiếp bằng tiếng Quảng Đông.

“Bể khổ chồng chéo giữa yêu lẫn hận.”

Câu đầu tiên được cất lên, đôi mắt Lâm Tư Tề lấp lánh, anh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Giang Hà.

Giờ phút này, anh thật sự giống như Lư Quán Đình chiếm lấy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0