Dư âm không dứt, mọi người có mặt tại hiện trường đều sốc.
Ký túc xá nữ, truyền đến tiếng vang rầm rầm mở cửa sổ.
“Mà trên thế gian khó thoát khỏi hai chữ vận mệnh.”
Câu thứ hai, thong dong đến.
“Gặp gỡ rồi lại không thế bên nhau.”
“Hay ta nên tin rằng là do duyên phận.”
Câu thứ ba và câu thứ tư, không có chút kỷ xảo nào, tất cả đều là cảm tình, lại có một loại cảm giác như được đưa thẳng vào lời bài hát, vài câu ngắn ngủi, mọi người nghe mà muốn khóc.
Bản thân bài hát này đã có chút đau buồn, cộng thêm《Đại Thoại Tây Du》của Tinh Gia đã càn quét các trường đại học trong nước mấy năm nay, vô số bạn trẻ bật cười khi lần đầu xem, xem xong liền muốn khóc, kết cục hợp với《Tình Yêu Trọn Đời》, rất nhiều nam nữ xúc động đã bật khóc.
Ý nghĩa bộ phim này của Tinh Gia, và ý nghĩa sâu sắc biểu đạt trong bài hát của Lư Quán Đình, giống như một câu nói《Trăm Năm Cô Độc》: Tất cả thời khắc rực rỡ, cuối cùng đều phải dùng cô độc tới trả lại.
Trần Giang Hà hát xong liền nghe thấy tiếng khóc thút thít truyền đến từ ký túc xá nữ, Lâm Tư Tề trước mặt cũng có đôi mắt lấp lánh, nước mắt lập lòe, thầm mách bảo ai giẫm lên ngựa thật là tạo nghiệp, Chu Triết Phong chó má khó trách bày tỏ thất bại, đến dưới lầu ký túc xá nữ hát cái gì êm đẹp《Tình Yêu Trọn Đời》, hát khiến những cô gái dễ thương có tình ý này khóc sướt mướt? Lại không thể có chút âm nhạc trần gian được không?
Chu Triết Phong bây giờ cả người đều đã tê rần, ngốc nghếch đứng đó một câu nói cũng không có.
“Tôi rút lui, quay lại trò chuyện riêng trên QQ.”
Trần Giang Hà đưa cây guitar anh ta cho Lâm Tư Tề, xoay người chạy, hoàn toàn phớt lờ tiếng la hét có phần nghẹn ngào phát ra từ ký túc xá nữ: “Hát vài câu nữa! Hát vài câu nữa!”
“Hát cái lông gà nè, hát thêm vài câu nữa tôi sợ bị các cậu sẽ mang vào ký túc xá, người người tranh nhau muốn sinh con cho tôi.”
Trần Giang Hà chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lúc trở lại ký túc xá, máy tính vang lên tiếng tích tích tích, tích tích tích của QQ, Lưu Đống Lương ngồi trước máy tính nhìn hình đại diện quen thuộc kia không ngừng nhảy lên, giống như móng mèo cào vào tim, rất muốn mở ra nhìn một chút nhưng lại rất nghĩa khí kiềm lại, bình tĩnh nói với Trần Giang Hà vừa bước vào ký túc xá:
“Giang Hà, cậu có tin nhắn QQ.
“Thằng nhóc Trương Minh Kiệt này, lại thừa dịp tôi không chú ý, đã trực tiếp dịch chuyển đến đây để lấy trộm viên pha lê sao?”
Trần Giang Hà ngồi trước máy tính, nhìn tin nhắn mà Lâm Tư Tề gửi đến cho anh, đôi mắt hơi híp lại.
“May là cậu ta tìm Lâm Tư Tề, nếu tìm được Từ Chỉ Tích… Cô sẽ có phản ứng gì?”
“Mình và Lâm Tư Tề rất thân thiết, nhưng có chút nói bóng nói gió đã sớm truyền đến bên tai cô Từ, mà cô vẫn không có hỏi tới, có thể là từ tín nhiệm, cũng có thể là sâu trong nội tâm vẫn không thật sự chấp nhận mình.”
“Dành thời gian dò xét một chút đi, tránh đến lúc đó xảy ra vấn đề, cô ấy trực tiếp không cho cơ hội, im lặng chặn, sau đó cũng không phản ứng, thế là xong.”
Trần Giang Hà nâng cằm, lý trí suy nghĩ trong giây lát, tên Trương Minh Kiệt đó đang đánh lén tuy nói không tạo thành tổn thất gì, nhưng cũng nhắc nhở anh phải gia cố thân tàu trước để tránh tới lúc đó lật thuyền trong mương.
“Trước tiên ở đây, Trương Minh Kiệt phải được huấn luyện quân sự trước, tránh cho cậu ta gây rắc rối hết lần này đến lần khác, khó lòng phòng bị.”
Ánh mắt Trần Giang Hà lóe lên, nghĩ về chuyện đã xảy ra với Vương Viễn Bằng trước đây, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, trên bàn phím gõ một dòng chữ rồi gửi cho Lâm Tư Tề.
“Bí thư chi bộ Lâm, tôi có thể hỏi cậu chút chuyện riêng tư không?”
“Đã muốn hỏi chuyện riêng tư, còn kêu tôi là bí thư chi bộ Lâm? Lại không thể thân thiết hơn, gọi tôi Tư Tề, hoặc là Tiểu Tề được sao?” Lâm Tư Tề trả lời ngay lập tức.
“Tư Tề.” Trần Giang Hà muốn cầu cứu Lâm Tư Tề, cho nên thái độ rất đàng hoàng, cô nói cái gì là cái đó.
“Ồ, hỏi đi, muốn hỏi cái gì đều được.” Lâm Tư Tề sảng khoái trả lời.
"Trước đây cậu lừa gạt Vương Viễn Bằng như thế nào?"
Trần Giang Hà cũng rất thẳng thắng, sau khi ném câu hỏi, nhân tiện bổ sung: “Tôi có một người bạn cũng muốn thể nghiệm cảm giác bị người lừa dối.”
“Người bạn này của cậu, có phải gọi là Trương Minh Kiệt đúng không?” Trong lòng Lâm Tư Tề cảm nhận rõ ràng.
“Ừ, chính là cậu ta.” Trần Giang Hà người quang minh chính đại không nói thầm: “Nếu cậu giúp tôi lừa cậu ta trở nên què quặt, tôi có thể tăng lãi hàng tháng từ 8% lên 10%.”
“Tôi không thiếu tiền.” Lâm Tư Tề tức giận trả lời.
Trần Giang Hà cười cười, hỏi cô: “Vậy cậu thiếu cái gì, thiếu tình yêu sao?”
“Ừ, có chút.” Lâm Tư Tề gửi liên tiếp nhiều khuôn mặt tươi cười
“Cái này thì đơn giản, trong ký túc xá của tôi có một vài người đàn ông mạnh mẽ cũng đang thiếu tình yêu, cậu tùy tiện chọn một người, bù đắp.” Trần Giang Hà trêu ghẹo nói.
“Ô~Tôi không muốn.” Lâm Tư Tề bày tỏ từ chối, chợt trở lại vấn đề chính: “Tôi đồng ý giúp cậu lừa Trương Minh Kiệt, nhưng mà coi như trao đổi, cậu cũng phải đồng ý với tôi một chuyện.”
“Nói nghe xem.”
“Trước tiên không nói, nợ đi.” Lâm Tư Tề cố tình trêu chọc anh.
“Bớt đi, cậu cũng không phải là Triệu Mẫn, tôi cũng không phải Trương Vô Kỵ, có chuyện thì cứ nói chuyện.” Trần Giang Hà cuối cùng cũng gõ một biểu cảm dùng búa đập vào đầu cho cô, để tự cô cảm nhận.
“Ê~” Lâm Tư Tề nâng cằm suy nghĩ, trả lời: “Tôi muốn xem phim nửa đêm với cậu.”
------
Dịch: MBMH Translate