Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 147 - Chương 147: Bí Mật Gì?

Chương 147: Bí Mật Gì? Chương 147: Bí Mật Gì?

Dù sao cũng phải nói là, trừ xung đột phát sinh khi đấu trí so dũng với tập đoàn Nhu Mễ, và sóng gió trong vụ thư cảnh cáo luật sư tập đoàn Xí Nga lúc trước ra, thì trên cơ bản có thể nói là Trần Giang Hà khá xuôi gió xuôi nước trong mảng kiêm chức này, nhưng ngược lại việc duy nhất khiến cho anh có hơi bồn chồn chính là giá thị trường chứng khoán mấy ngày gần đây hơi tệ.

Sau khi thị trường đã trải qua hơn nửa năm tăng trưởng cao, rốt cục bắt đầu điều chỉnh lại ở tháng 11, mấy ngày liên tục âm toàn bộ, khiến cho Trần Giang Hà cũng không có tâm trạng đăng ký tài khoản trong khoảng thời gian này.

Cũng may mấy cổ phiếu mà anh mua kia có tính kháng giảm vô cùng mạnh, mấy ngày nay chỉ lỗ tổng cộng bốn vạn, vẫn còn chấp nhận được.

Chỉ cần một vòng bơm vốn vào cộng thêm đòn bẩy là hồi xuân trở lại, Trần Giang Hà ‘tắt đèn ăn mì’(*) rất nhiều, chỉ có thể thầm nhủ trong lòng: thị trường uptrend còn đấy, cổ phiếu sẽ tăng, vững vàng có thể thắng.

(*)Cụm từ dành riêng đề miêu tả nỗi đau và sự tuyệt vọng khôn cùng trong lòng dân chứng khoán trung quốc.

"CMN, dù cho tâm tính có tốt đến đâu, cũng vẫn đau lòng vì tiền, đêm nay ngủ không được, chi bằng đi tìm cô Từ tâm sự đi."

Trần Giang Hà nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, dứt khoát không ngủ nữa, mặc quần áo chạy xuống lầu, đi căn tin mua mấy lon bia và đồ ăn vặt, chạy thẳng đến ký túc xá của giáo viên và công nhân viên chức.

"Thùng thùng thùng."

Buổi tối mười một giờ, Từ Chỉ Tích mới vừa tắm rửa xong, thay áo ngủ, đắp mặt nạ chuẩn bị nằm lên giường xem gì đó rồi ngủ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

"Ai vậy?" Từ Chỉ Tích hỏi.

"Em, Trần Giang Hà." Trần Giang Hà trả lời giống như lần trước đơn giản và thô bạo.

Từ Chỉ Tích gỡ mặt nạ, vào trong phòng ngủ lấy một chiếc áo khoác khoác lên người, lúc này mới đi ra mở cửa cho anh.

Vẫn nhìn qua mắt mèo để xem tình hình ngoài cửa trước, sau đó chỉ mở một khe hở, hỏi anh: "Đã trễ thế này, cậu không ở ký túc xá ngủ, đến chỗ tôi để làm chi?"

"Ký túc xá tắt nước rồi, không tắm rửa được, đến đây mượn phòng tắm một chút."

Trần Giang Hà tùy tiện tìm một lý do.

Tuy nói rằng đêm nay tâm trạng không tốt lắm, nhưng khi anh lừa dối cô Từ, mạch suy nghĩ luôn gian manh rõ ràng.

"Ký túc xá tắt nước?"

Từ Chỉ Tích nửa tin nửa ngờ mà mở cửa ra.

Trần Giang Hà bật người lách vào, thuận tay đóng cửa, khóa trái.

"Cậu khóa trái cửa làm gì. . . Không phải chỉ mượn phòng tắm, tắm rửa một chút thôi sao?"

Đôi mắt đẹp của Từ Chỉ Tích trừng to, giống như mèo con xinh đẹp, nhìn chằm chằm con chuột to Trần Giang Hà vừa chạy vào nhà này.

Trần Giang Hà bày đồ ăn vặt và bia vừa mang đến trên bàn trà, xoay người vào phòng tắm tắm rửa, cảm giác tựa như ở nhà mình, không hề có cảm giác gò bó.

Tắm rửa xong đi ra, phát hiện Từ Chỉ Tích đứng ở phòng khách, ngón trỏ tay phải trắng nõn nâng cái cằm tinh xảo, dường như đang đợi Trần Giang Hà rời đi, sau đó lại quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.

"Cô Từ, thật ra em không phải chỉ đến để tắm rửa."

Trần Giang Hà đến đây sẽ không muốn đi nữa, liếc mắt nhìn Từ Chỉ Tích xinh đẹp một cái, nói rõ: "Mấy ngày nay giá cả thị trường chứng khoán không tốt, lỗ tiền, tâm trạng hơi tệ, buổi tối ngủ không được, muốn tìm người uống chút rượu, tâm sự."

"À." Từ Chỉ Tích gật gật đầu, quan tâm nói: "Lỗ rất nhiều sao?"

"Bình thường, vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận."

Trần Giang Hà vừa đáp lại, vừa đi đến bàn trà, mở TV, sau đó mở tách tách liên tiếp hai lon bia, một lon cho mình uống, một lon khác thì đưa cho Từ Chỉ Tích: "Uống chút không?"

Từ Chỉ Tích vốn không thích uống rượu, nhưng lúc Trần Giang Hà đưa, cô như bị ma xui quỷ khiến mà nhận lấy.

"Đừng đứng, lại đây ngồi."

Trần Giang Hà vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Từ Chỉ Tích khẽ trừng mắt liếc anh một cái, hơi bực bội nghĩ rõ ràng là ký túc xá của tôi, sao tên khốn cậu vừa mới vào phòng đã bắt đầu chuyển từ khách thành chủ?

Có điều, Từ Chỉ Tích trừng thì trừng, bực thì bực, nhưng vẫn thể hiện phong độ, tự nhiên phóng khoáng mà ngồi xuống.

"Nào, uống một lon trước."

Trần Giang Hà không nói hai lời, trực tiếp uống trước một lon.

Tiếp theo lại mở lon thứ hai, cũng uống một hơi cạn sạch.

Lúc mở lon thứ ba, Từ Chỉ Tích đưa tay ngăn cản anh: "Uống nhiều quá, sẽ có hại cho thân thể."

Trần Giang Hà lật tay cầm lại bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Từ Chỉ Tích, dưới ánh nhìn kinh ngạc chăm chú của cô, nghiêm trang nói: "Cô Từ, em muốn nói cho cô một bí mật."

"Bí mật gì?" Từ Chỉ Tích hỏi.

"Cô còn nhớ cuộc gặp gỡ với lớp lúc mới khai giảng không?" Trần Giang Hà lại uống hai ngụm bia, mang theo mùi bia hỏi cô.

"Nhớ." Từ Chỉ Tích gật gật đầu, đó vốn nên là một lần đón người mới đến tụ họp không thể nào bình thường hơn, kết quả lại bởi vì người trước mắt này lỗ mãng tỏ tình, mà trở nên khó quên.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0