“Dù thế nào cậu cũng là sinh viên tài giỏi của Trung Đại, tầm nhìn sao không thể lớn hơn một chút? Khó trách các anh em theo cậu đều uống gió Tây Bắc.”
Trần Giang Hà trào phúng đáp lại, sau đó lấy một xấp danh thiếp nhỏ từ trong túi ra, lần lượt phát cho các chuyên viên đang có mặt ở đây.
“Trần Giang Hà, cậu có ý gì?!”
Bây giờ Lý Thiên Hải rất tức giận, thở hổn hển xông lên, giơ tay nắm lấy cổ áo Trần Giang Hà.
“Bình tĩnh chút.” Trần Giang Hà cười khuyên anh ta một câu, sau đó đưa cho anh ta một tấm danh thiếp: "Nhiều anh em như này, thành tích kém như này, áp lực khẳng định không ít nhỉ? Ngày nào đó nếu muốn bỏ tà theo chính thì trực tiếp liên lạc với tôi, nể tình lúc trước đã từng là cộng sự, tôi sẽ không bạc đãi cậu."
“Cậu!”
Lý Thiên Hải nghiến răng nghiến lợi, anh ta cảm thấy như đang chịu sư bị nhục nhã vô cùng lớn.
“Tôi không còn gì muốn nói nữa, cậu tự mình suy nghĩ đi.”
Trần Giang Hà giơ tay đẩy anh ta ra, sửa lại cổ áo rồi phủi mông rời đi, không nói thêm một câu nói nhảm nào.
Lý Thiên Hải đưa mắt nhìn anh đi xa, tức giận đến độ gân xanh trên trán nhô lên, muốn mạnh mẽ xé nát danh thiếp trong tay, lại phát hiện có mấy chuyên viên lặng lẽ cất danh thiếp Trần Giang Hà vừa phát cho bọn họ vào trong túi.
Khi Trần Giang Hà đi ra đến cửa chính, đúng lúc gặp một thiếu phụ(*) khoảng hơn ba mươi tuổi đang cầm túi xách đi vào cửa, anh giơ tay lên theo thói quen chào hỏi: "Hi, người đẹp, cô cũng làm việc ở công ty này sao?"
(*) Phụ nữ đã có chồng
“Hả?”
Thiếu phụ này chính là Đàm Thiên Bình, giám đốc của Nhu Mễ Mua Nhóm khu vực Quảng Đông.
Nghe được câu chào hỏi với giọng điệu nhiệt tình pha chút ngả ngớn của Trần Giang Hà, Đàm Thiên Bình trừng mắt nhìn anh, cậu nhóc này nhìn có vẻ lạ mặt, nhưng mà khuôn mặt rất đẹp trai, ngũ quan lập thể, góc cạnh rõ ràng, lúc cười rộ lên trông như du côn, có chút xấu xa.
Đàm Thiên Bình không nói gì, Trần Giang Hà tiện tay đưa một tấm danh thiếp ra, nói: "Công ty này sắp xong rồi, nếu cô có ý định đổi nghề, có thể liên lạc với tôi, bên tôi sẽ đối đãi tốt với người đẹp.”
Lần này Đàm Thiên Bình trực tiếp ngây ngẩn cả người, nhưng vẫn đưa tay nhận danh thiếp Trần Giang Hà đưa đến.
“Bộ phận phát triển kinh doanh giao hàng nhanh của tập đoàn Xí Nga, tổng giám khu Thiên Hà Quảng Đông, Trần Giang Hà. QQ: *”
Đàm Thiên Bình nhìn danh thiếp một chút, sau khi giật mình thì bắt đầu phục hồi tinh thần, hóa ra cậu nhóc này chính là Trần Giang Hà, đã sớm nghe nói cậu ta là một người trẻ tuổi hành động không theo lẽ thường, hôm nay vừa thấy, quả nhiên như vậy.
“Cậu biết tôi là ai không?”
Đàm Thiên Bình lạnh nhạt mở miệng, vừa hỏi cậu, vừa nâng tay kéo thẻ nhân viên vừa nhét vào ngực lúc đi ra ra.
Trần Giang Hà đầu tiên là nhìn ngực, sau đó mới nhìn thẻ nhân viên, bỗng nhiên cười ha ha, chắp tay về phía cô nói: "Thất kính thất kính.”
Nói xong, anh sải bước đi về phía đầu cầu thang, vừa đi vừa chạy, chuồn mất.
Đàm Thiên Bình bỏ tấm danh thiếp trong tay vào túi xách, bình tĩnh đi vào văn phòng, ánh mắt nhìn quanh một vòng, ngay lập tức mặt trầm như nước.
Trần Giang Hà thình lình làm ra một thao tác bỉ ổi, suýt nữa khiến cho đội ngũ của Lý Thiên Hải giải tán.
Sau đó, lần lượt có nhân viên kinh doanh của Nhu Mễ Mua Nhóm lén kết bạn QQ với Trần Giang Hà, bày tỏ rằng đang giải quyết thủ tục thôi việc, chuẩn bị đến công ty 9527 đi ăn máng khác, hy vọng giám đốc Trần có thể dìu dắt nhiều hơn.
Đương nhiên ai đến Trần Giang Hà cũng không cự tuyệt.
Bản thân ngành bán hàng này có tính không cố định khá cao, sau khi các nhân viên kinh doanh xách đồ chạy khỏi một công ty, loại tình huống mang theo nguồn khách hàng "đi theo địch" này nhìn mãi quen mắt.
Mặc dù rất nhiều công ty đều sẽ ký kết thỏa thuận cạnh tranh (*) với người lao động, nhưng nhiều thời điểm đồ chơi này cũng chỉ có thể ràng buộc cấp quản lý trở lên, đối với nhân viên kinh doanh ở tầng dưới chót mà nói chẳng khác nào giấy vụn, căn bản không ai để ý.
(*)Thỏa thuận cạnh tranh là thỏa thuận giữa người sử dụng lao động và người lao động cấm người lao động tìm việc làm ở một số công ty cạnh tranh với người sử dụng lao động hoặc tự tham gia vào một số hoạt động kinh doanh nhất định sau khi hợp đồng lao động giữa hai bên chấm dứt.
Cái này suy tàn cái khác nổi lên, số lượng đơn của cả phòng kinh doanh khu Thiên Hà do Trần Giang Hà dẫn dắt lại tăng cao hơn nữa, đạt tới 72 đơn, cả ngành kinh doanh mua đồ mang đi theo nhóm ở thành phố đại học Long Động, hình thành tình huống một mình công ty 9527 chiếm hết thị phần, trọng tâm kinh doanh tiếp theo sẽ chuyển đến khắp thành phố Thiên Hà và các thành phố thị trấn xung quanh.
------
Dịch: MBMH Translate