"Có phải hơi muộn quá không?" Khương Diệc Xu hỏi.
"Không đâu, vừa vặn." Trần Giang Hà cười trả lời.
"Ồ, vậy tớ chờ cậu." Khương Diệc Xu trước sau như một nghe lời.
"Gọi một tiếng anh đi."
"Anh."
"Hôn một cái."
Khương Diệc Xu bên kia không phản ứng.
Trần Giang Hà biết cô thẹn thùng, nhưng càng như vậy, anh lại càng muốn đùa giỡn.
Cách điện thoại, dường như Trần Giang Hà cũng có thể cảm nhận được tiếng tim đập nhanh bang bang của cô, còn có bộ dạng thẹn thùng cúi đầu, hai má phiếm hồng, tựa như hoa đào mới nở kia của cô.
"Thôi được rồi, không hôn trong điện thoại thì thôi, buổi tối hôn lại, cúp nhé."
Khương Diệc Xu bên kia chậm chạp không nhúc nhích, Trần Giang Hà liền cười hì hì mà buông tha cô, nói xong cúp điện thoại.
Khương Diệc Xu nghe tiếng đô đô đô, mím môi, đợi một hồi lâu, mới buông điện thoại, xoay người đi đến bên giường, cầm chiếc hộp tinh xảo xinh đẹp bên gối lên, thật cẩn thận dùng bút màu nước viết xuống hai hàng chữ:
Chúc bạn học Trần Giang Hà sinh nhật vui vẻ.
Vĩnh viễn mười tám tuổi, vui vẻ bình an.
Đầu bút lông hơi tạm dừng, Khương Diệc Xu chớp chớp mắt, lại dịu dàng vẽ thêm một ký hiệu "trái tim yêu" ở cuối cùng, lúc này mới hài lòng đi tìm giấy gói quà, gói cái hộp này lại, chờ lúc Trần Giang Hà tới thì đưa cho anh.
Trần Giang Hà trở về ký túc xá, soi hai má vào gương, sau khi xác định dấu hôn tối hôm qua đã bị xóa sạch sẽ, vẫn không yên tâm cho lắm mà lấy một ít kem Đại Bảo từ trên đầu giường của Lưu Đống Lương thoa lên mặt, bôi bôi trét trét, quấy lên cho đến khi làn da hấp thụ.
Sau đó lại vén áo lên, liếc mắt nhìn dấu răng vẫn khá rõ nét trên vai, đồ chơi này trong thời gian ngắn không biến mất được, Trần Giang Hà chỉ có thể tìm hai miếng băng cá nhân che lại, sau đó thay áo tay ngắn cổ tròn thành áo sơmi, rồi mặc thêm một chiếc áo khoác, như vậy sẽ không dễ dàng bị phát hiện.
"Tích tích tích, tích tích tích."
Vừa thay xong áo sơmi, tin nhắn QQ vang lên không ngừng, Trần Giang Hà đi qua nhìn một cái, hình cái đầu của tổng giám đốc chi nhánh công ty 9527 Việt Đông Tôn Hạo Lâm đang lóe lên.
"Giang Hà, cậu chuẩn bị một chút, chiều nay ba giờ theo tôi đi Thâm Quyến, gặp quản lý cấp cao của tập đoàn Xí Nga một lần."
"Tổng giám đốc Tôn, buổi chiều tôi có tiết, buổi tối có hẹn với giai nhân, không có thời gian đi Thâm Quyến."
Trần Giang Hà không hề nghĩ ngợi trực tiếp từ chối.
Hiện tại anh chẳng qua chỉ là giám đốc phòng kinh doanh khu Thiên Hà của chi nhánh công ty 9527 Việt Đông, chức nhỏ lời nhẹ, đi theo tổng giám đốc đến Thâm Quyến gặp quản lý cấp cao của Xí Nga, cùng lắm cũng chỉ là đi làm nền, chẳng thú vị gì.
"Chuyện nhỏ như đi học và hẹn hò thì vứt qua một bên trước đã, quản lý cấp cao của tập đoàn Xí Nga chỉ tên muốn gặp cậu, chuyện liên quan đến kế hoạch phát triển của công ty, thằng nhóc cậu không muốn đi cũng phải đi."
Tôn Hạo Lâm đáp lại rất mạnh mẽ.
"Đang yên đang lành, tại sao lại chỉ tên muốn gặp tôi?" Trần Giang Hà làm bộ không cảm kích chút nào, vẻ mặt mờ mịt.
Loại thời điểm này, Tôn Hạo Lâm cũng không giấu giếm nữa, trực tiếp đáp lại: "Nhóc con cậu đừng có giả vờ giả vịt, bản thân đã làm gì sau lưng tôi, trong lòng cậu tự biết, tóm lại một câu, ở trước mặt quản lý cấp cao của Xí Nga, có sai thì nhận sai, bị đánh thì đứng cho thẳng, đừng cà lơ phất phơ mà phá hủy đại cục."
"Vậy không được, tôi cũng là người có tính tình, chuyện chịu đòn nhận tội, khúm núm tôi không làm được, nếu bọn họ muốn gặp tôi, vậy thì đến thẳng trường học tìm tôi, Thâm Quyến quá xa, lười đi."
Thái độ của Trần Giang Hà cực kỳ cứng rắn, việc làm thêm có thể bỏ, tôn nghiêm thì nhất định phải có, ngày sau vốn liếng sung túc, trực tiếp mở tài khoản ở Hong Kong Stock Connect, chiếm giữ thật nhiều cổ phiếu của Xí Nga, trở thành cổ đông, đến lúc đó chưa biết ai phải đi gặp ai.
Tôn Hạo Lâm cực kỳ kinh ngạc, vốn tưởng rằng mình đích thân gửi tin nhắn thông báo, cho dù trong lòng anh có chống đối, cũng không dám cãi lời, không ngờ anh lại kiên cường như vậy, vậy mà lại nói Thâm Quyến quá xa lười đi, bảo người của Xí Nga tự tới gặp anh.
"Thằng nhóc cậu quá phù phiếm hão huyền."
Tôn Hạo Lâm gửi một biểu tượng cảm xúc trợn trắng mắt, sau đó vô cùng nghiêm túc báo cho anh: "Cho dù không để ý đến tình hình phát triển của công ty, cũng phải lo lắng cho chính bản thân cậu một chút. Phòng pháp vụ của Tập đoàn Xí Nga có tiếng là ghê gớm trong giới, cậu không sợ bị kiện cáo quấn thân?"
"Nói thật, cũng hơi sợ."
Trần Giang Hà cũng nghiêm trang đáp lại: "Chỉ có điều, nếu như tập đoàn Xí Nga chịu hạ tư thái xuống, có thái độ tích cực với một sinh viên như tôi mà nói, cũng chưa chắc là chuyện xấu, nói không chừng ngay ngày hôm sau tôi liền lên trang nhất của các báo đài truyền thông, mượn oai nổi danh."
Tôn Hạo Lâm đọc xong tin nhắn này, sửng sốt một chút, trong lòng tức giận, tên nhóc Trần Giang Hà này, giấu thật sâu!
"Về phần kiện cáo, cố vấn của tôi cũng quen biết không ít người trong giới luật, chắc là có thể so chiêu với phòng pháp vụ danh tiếng lẫy lừng của tập đoàn Xí Nga."
------
Dịch: MBMH Translate