Lời nói này của Trần Giang Hà xem như ngả bài, trực tiếp chứng minh cho Tôn Hạo Lâm thấy: không phải tôi phù phiếm hão huyền, mà có sức mạnh thật sự, có người chống lưng! Dùng từ ngữ kiêu ngạo một chút để nói, thì phải là… có chỗ dựa nên không sợ.
Tôn Hạo Lâm xem xong tin nhắn này, con ngươi co rút lại, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
"Dã tâm của tên nhóc này không nhỏ! Cậu ta thật sự chỉ là một tân sinh viên năm nhất được tuyển sinh đợt hai bình thường thôi sao?"
Tôn Hạo Lâm châm một điếu thuốc, hít sâu một ngụm ngăn lửa giận, hiện tại anh ta mới suy nghĩ kỹ, tại sao Trần Giang Hà dám gạt công ty, lén lút dùng danh tiếng của tập đoàn Xí Nga để làm kinh doanh.
Thì ra Trần Giang Hà đã sớm chuẩn bị tinh thần ra tòa với phòng pháp vụ của Xí Nga, thậm chí còn muốn dựa vào họ để nổi tiếng, lên trang đầu của báo đài.
Một bên là trùm internet đang nhanh chóng phát triển, bên kia là tân sinh viên năm nhất được tuyển sinh đợt hai bình thường, hai bên mà nổ ra kiện tụng thì đằng nào cũng thu hút sự chú ý rất lớn.
Nhìn bề ngoài thì đây là một nguy cơ, trên thực tế thì lại là một thời cơ.
Nhưng Trần Giang Hà dám cược, Tôn Hạo Lâm lại không dám, bởi vì công ty 9527 không phải do anh ta định đoạt.
Cấp cao ở trụ sở chính nhọc lòng vì việc đàm phán với tập đoàn Xí Nga về tiền đầu tư, không thể nào vì một giám đốc phòng kinh doanh nho nhỏ mà mù quáng liều lĩnh trong thời khắc quan trọng, mạo hiểm trở mặt với tập đoàn Xí Nga.
"Cậu tự suy xét cho kỹ càng, lần hẹn gặp này cực kỳ quan trọng, buông thả là phải trả giá đắt, người trẻ tuổi đừng lạc quan mù quáng."
Tôn Hạo Lâm cau mày đánh chữ gửi qua.
"Cám ơn tổng giám đốc Tôn đã nhắc nhở, trong lòng tôi hiểu rõ."
Trần Giang Hà nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại, sau đó trực tiếp cài đặt QQ thành trạng thái ẩn.
Nói thực ra, Trần Giang Hà không có cảm tình gì đối với công ty 9527, chỉ là một công việc làm thêm mà thôi.
Lúc cần công trạng thì mỗi ngày thét to bảo anh đi đầu xung phong, lúc xảy ra chuyện thì cấp cao của công ty liền không gánh vác nổi, muốn giả ngu?
Dựa theo ý nghĩ từ trước đến nay của Trần Giang Hà, làm công cho người khác chỉ là nhất thời, không thể nào làm công dài hạn, hoặc là nhảy ra làm một mình, hoặc là thu mua công ty 9527.
Nếu công ty 9527 và Xí Nga đàm phán thành công khoản đầu tư này, ngược lại không có lợi cho việc Trần Giang Hà cần làm sau này.
Thương trường như chiến trường, chưa bao giờ nói đến nhân nghĩa đạo đức gì, bắt đầu từ ngày nhận được thư từ luật sư của tập đoàn Xí Nga, Trần Giang Hà đã chuẩn bị tâm lý cho kết quả xấu nhất là bị công ty sa thải và ra tòa với tập đoàn Xí Nga.
Sau khi QQ của Trần Giang Hà ẩn, Tôn Hạo Lâm cũng không tiếp tục gửi tin nhắn đến nữa, ngồi trong văn phòng hút thuốc, hút hết điếu này đến điếu khác.
Không lâu sau, điện thoại trong văn phòng vang lên, Tôn Hạo Lâm vươn tay tiếp.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tổng tài Đặng Vĩnh Thanh: "Lão Tôn, phía cậu tốt nhất nên xuất phát trước, để khỏi phải chậm trễ do kẹt xe."
"Tổng giám đốc Đặng, lần gặp mặt này, Trần Giang Hà có thể không đi được không?" Tôn Hạo Lâm kiên trì hỏi.
"Cậu nói xem?" Đặng Vĩnh Thanh hỏi lại một câu, giọng điệu nặng nề nói: "Lần này là quản lý cấp cao của Xí Nga chỉ tên muốn gặp cậu ta!"
"Nếu chỉ là đến cửa giải thích mà nói, tôi thay mặt cậu ta đến đó một chuyến là được rồi." Tôn Hạo Lâm nói.
"Vô nghĩa!" Giọng nói của Đặng Vĩnh Thanh lạnh xuống, nói: "Quản lý cấp cao của Xí Nga ngày ngày bận đến sứt đầu mẻ trán, nào có rảnh rỗi nghe cậu giải thích? Bọn họ hẹn gặp Trần Giang Hà, là muốn thông qua phần tử đầu cơ điển hình như cậu ta, để hiểu thêm về tình hình thực tế của thị trường trong lĩnh vực kinh doanh mua đồ mang đi theo nhóm."
"Tên nhóc Trần Giang Hà kia mượn tên tập đoàn Xí Nga, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã thâu tóm hết toàn bộ thị trường mua đồ mang đi của thành phố đại học Long Động, phòng kinh doanh Nhu Mễ Mua Nhóm khu Thiên Hà mà tập đoàn BD mạnh mẽ nâng đỡ cũng bị cậu ta đánh cho không có sức đánh trả, điểm này, không chỉ có mình nội bộ công ty chúng ta xem trọng, mà phòng chiến lược đầu tư của tập đoàn Xí Nga cũng chú ý tới."
"Nhìn một đốm thôi là hiểu rõ toàn bộ con báo, hiện tại phòng chiến lược đầu tư tập đoàn Xí Nga có hứng thú đối với Trần Giang Hà còn hơn cả mấy người quản lý như chúng ta, nếu hôm nay không đưa được cậu ta đến Thâm Quyến, thì cậu cũng không cần phải đến nữa."
Đặng Vĩnh Thanh nói đến câu cuối cùng, tương đương với hạ lệnh tất chết cho Tôn Hạo Lâm, dù như thế nào, cũng phải đưa Trần Giang Hà đến Thâm Quyến, gặp mặt quản lý cấp cao của Xí Nga một lần!
Đặng Vĩnh Thanh nói xong liền cúp điện thoại.
Tôn Hạo Lâm buồn bực vô cùng, loay hoay nửa ngày thì ra là anh ta hiểu sai ý, chưa biết rõ mục đích thật sự của cuộc hẹn giữa tổng công ty và tập đoàn Xí Nga, mà đã gửi tin nhắn báo cho Trần Giang Hà, kết quả hiện tại bị kẹp ở chính giữa, hai đầu đều bị ăn hiếp, rơi vào thế khó xử.
"CMN, ông đây thân là một tổng giám đốc, thế nhưng còn không có sức nặng bằng một giám đốc phòng kinh doanh nho nhỏ, thật quá đáng."
Tôn Hạo Lâm chửi thề một câu, ngồi trong văn phòng cân nhắc một hồi, vẫn quyết định lái xe đi Đại học Tài chính Quảng Đông một chuyến, nghĩ cách đưa Trần Giang Hà đi Thâm Quyến.
------
Dịch: MBMH Translate