"Nếu Tôn Hạo Lâm đích thân đến trường học, nhất định phải bắt mình đi Thâm Quyến với anh ta, vậy thì hơi khó từ chối."
Trần Giang Hà ngồi trong ký túc xá nghĩ nghĩ.
Để tránh xảy ra loại tình huống này, anh tính đi trước một bước, đi Trung Đại tìm Khương Diệc Xu.
Dù sao Trung Đại cách chi nhánh công ty 9527 Việt Đông không xa, tiến có thể công lui có thể thủ, làm một được hai.
"Thùng thùng thùng."
Lúc này, có người gõ cửa ký túc xá 414.
Trần Giang Hà ngước mắt nhìn, là Lâm Tư Tề.
Ký túc xá nam Đại học Tài chính Quảng Đông cho phép nữ sinh tự do ra vào, ký túc xá nữ thì lại không cho phép nam sinh tùy tiện đi vào, điểm này từ lâu đã bị các nam sinh lên án.
Lâm Tư Tề bỗng nhiên xuất hiện ở cửa ký túc xá, không chỉ làm cho trước mắt Trần Giang Hà sáng ngời, các anh em khác đang còn ngủ nướng trong ký túc xá cũng giống như xác chết vùng dậy, trở mình đứng lên, dụi dụi mắt nhìn về phía cửa.
Tuy nói hiện tại khu vực Quảng Đông đã hạ nhiệt độ, nhưng những cô gái thích đẹp không hề sợ hãi gì, hằng ngày vẫn ăn mặc váy ngắn tất chân, Lâm Tư Tề cũng như thế.
Cô thích mặc áo thuần màu trắng, phối hợp với váy ngắn màu lam nhạt, mang tất chân tơ tằm màu đen, lộ ra một khoản đùi trắng như ngọc, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Dáng người vốn đã rất hấp dẫn sự chú ý của người khác, áo màu trắng lại càng khiến cho cái loại phong thái tinh khiết này được thể hiện rõ ràng hơn nữa, cười tươi roi rói đứng ở cửa, các anh em ký túc xá 414 lập tức hai mắt đăm đăm, nhất là Tôn Thiên, càng lặng lẽ đắp chăn lên, muốn bỏ tay vào, lại cảm thấy không ổn, lại lập tức lấy ra.
"Sao cậu lại tới đây?"
Trần Giang Hà là người bình tĩnh nhất trong toàn bộ ký túc xá, bởi vì lúc trước ở sân bóng rổ, trên ghế ở quán net, anh đã từng thấy cách ăn mặc và vóc dáng còn khêu gợi hơn của Lâm Tư Tề, cho nên sức miễn dịch tương đối mạnh, cũng chỉ nhìn tất đen thêm vài cái mà thôi.
"Lớp trưởng, cậu ra đây một chút."
Tay trái của Lâm Tư Tề giấu ở phía sau, tay phải vẫy tay với Trần Giang Hà.
"Đến cũng đã đến rồi, vào đây ngồi đi." Trần Giang Hà cũng hết nói nổi, nghĩ thầm cậu cũng đã chạy đến ký túc xá nam luôn rồi, còn bảo tôi đi ra ngoài làm chi? Thôi thì cứ to gan hơn một chút, tiến vào ngồi xuống nói chuyện phiếm, hoặc là nói chuyện thân mật, chẳng phải vui hơn sao?
Nói tới nói lui, nghĩ thì nghĩ vậy, Trần Giang Hà vẫn đứng dậy đi tới cửa, nghiêng thân liếc nhìn tay trái mà cô giấu ở sau lưng.
Lâm Tư Tề lui về sau mấy bước, vừa như cố ý vừa như vô tình tránh khỏi tầm mắt của những người khác trong ký túc xá 414, lúc này mới vươn tay trái, đưa cho anh một hộp quà, cười hì hì nói: "Lớp trưởng, sinh nhật vui vẻ."
"Cám ơn."
Trần Giang Hà cười nhận quà, cũng không hỏi tại sao Lâm Tư Tề lại biết hôm nay là sinh nhật anh.
Dù sao người ta là bí thư chi bộ đoàn, tư liệu của toàn bộ các bạn trong lớp đều đang ở trong ngăn hồ sơ của cô ấy.
"Cậu đến gần tôi một chút, có lời muốn nói nhỏ với cậu." Lâm Tư Tề lại ngoắc ngoắc ngón tay với Trần Giang Hà.
"Ồ." Trần Giang Hà vô thức dựa sát vào, sau đó lại tỉnh táo mà lui về phía sau.
Vừa rồi Lâm Tư Tề đã kiễng mũi chân, suýt nữa nhắm mắt hôn lên rồi, kết quả anh lại lui lại, chỉ có thể mở mắt ra, đỡ tường cân bằng lại cơ thể đang có khuynh hướng nhào về phía trước, chu môi, ánh mắt lấp lóe ngơ ngác nhìn anh.
"Có gì cần nói nhỏ, có thể nói trên QQ."
Trần Giang Hà nhìn cô đăm đăm, nếu không phải ở cửa ký túc xá, nể mặt hộp quà, cho cậu hôn một cái cũng không có tổn thất gì, nhưng hiện tại các anh em đều đang trốn ở chỗ tối nhìn đó, tuyệt đối không thể để cậu thực hiện được ý đồ, nếu không sau này không có cách nào lăn lộn.
"Được rồi, nói trên QQ."
Lâm Tư Tề nháy mắt mấy cái, hơi bực bội, nhưng không nổi giận, Trần Giang Hà càng từ chối, ngược lại cô càng muốn tới gần, cảm giác này còn khiến cho người ta rất nghiện nữa.
"Về đi, ký túc xá nam rất nguy hiểm, lần sau tới phải bọc bản thân kín một chút, váy ngắn và tất đen là đại kỵ, sau này đừng mang nữa." Trần Giang Hà khoát tay nói.
"Trời lạnh, không mặc dễ bị cảm lạnh lắm nha."
Lâm Tư Tề làm bộ nghe không hiểu lời nói của anh, bưng miệng cười: "Tôi đi về, đặt bánh kem cho cậu, buổi tối sẽ có người đưa đến ký túc xá, nhớ ăn đó nha."
Nói xong, Lâm Tư Tề xoay người đi.
Trần Giang Hà bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tam ca, cậu không phúc hậu nha."
Lâm Tư Tề chân trước mới vừa đi, chân sau Tôn Thiên liền thò người ra, đi đến trước mặt Trần Giang Hà, vẻ mặt u oán nói: "Sinh nhật cũng không nói trước một tiếng, trong lòng có còn mấy anh em như chúng tôi không?"
Lưu Đống Lương, Trương Khải, Vương Viễn Bằng cũng đi tới, đứng chung một mặt trận với Tôn Thiên, chuẩn bị "phê bình hội đồng" Trần Giang Hà, thuận tiện khiến cho anh phải mời khách ra ngoài quẩy một trận, tạo thêm không khí sinh nhật.
"Không phải tôi không nói cho các cậu, mà là ngay cả bản thân tôi cũng đã quên việc này."
------
Dịch: MBMH Translate