Trần Giang Hà nhún nhún vai, trước kia sinh nhật, đều có mẹ sáng sớm dậy làm bát mì trường thọ cho anh, bên trên thêm hai quả trứng chần nước sôi, ăn xong liền vui vẻ đi học, chưa bao giờ nhận được câu chúc sinh nhật từ người khác, càng khỏi nói đến quà.
Năm nay thì khác, đầu tiên là Khương Diệc Xu, sau đó là Lâm Tư Tề, không chỉ nhận được quà, mà còn có bánh ngọt, hiện tại bạn cùng ký túc xá cũng biết sinh nhật của anh, kế tiếp, không biết sẽ còn ai nữa. . .
"Tích tích tích."
Trần Giang Hà đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy âm báo tin nhắn QQ, đi qua nhìn, là hình Từ Chỉ Tích đang sáng lên.
"Trần Giang Hà, cậu có đó không?"
QQ của Trần Giang Hà cài đặt trạng thái ẩn, cho nên tin nhắn đầu tiên Từ Chỉ Tích hỏi anh có online hay không.
"Em đây."
Trần Giang Hà lập tức trả lời tin nhắn.
"Sinh nhật vui vẻ!"
"Buổi tối đến ký túc xá của tôi đi, tôi nấu cho cậu một bát mì trường thọ, thuận tiện bàn bạc chút chuyện."
Trần Giang Hà thấy tin nhắn này, cả người tê tái.
Trước nay Từ Chỉ Tích chưa từng chủ động, hôm nay đột nhiên chủ động, ngược lại khiến anh hơi cảm thấy được yêu mà sợ.
"Tối hôm qua bị cô cắn đến ám ảnh, tối không dám đi ký túc xá của cô, trưa đi được không?"
Trần Giang Hà tìm một lý do thích hợp, đổi buổi tối thành giữa trưa.
"Cũng được, nhưng tôi mới vừa gội đầu xong, không muốn xuống bếp lúc giữa trưa, cậu tự đến đây nấu mì, thuận tiện làm luôn một chén cho tôi ăn. . ."
Từ Chỉ Tích trả lời tin nhắn nói như đúng rồi.
Trần Giang Hà trừng mắt một cái, cái lý do mới vừa gội đầu xong không muốn xuống bếp này thật sự là thần kỳ, không nhịn được mượn câu nói tối hôm qua của cô mà đáp lại:
"Sao em lại có một cô giáo vô liêm sỉ như cô chứ?"
Từ Chỉ Tích gửi mấy icon cười trộm, sau đó đánh chữ: "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, học theo cậu đó. Nếu cậu cũng không muốn giữa trưa xuống bếp, thì buổi tối đến đây đi, tôi bớt thời giờ đi mua ít đồ ăn, để tránh cho ăn mì sợi không quá đơn điệu."
Trần Giang Hà thấy lại phải dời đến tối, nhanh chóng sửa miệng: "Không cần mua đồ ăn, em thích ăn mì sợi, vừa nói tới là bụng đã đói, vừa lúc buổi sáng không có tiết, giờ em qua đó."
"Tam ca, cậu trăng hoa quá nha."
Trần Giang Hà mới vừa trả lời tin nhắn xong, đứng dậy chuẩn bị đi, Tôn Thiên liền nói thẳng vào mặt anh một câu "cậu thật trăng hoa".
"Ha ha."
Trần Giang Hà cười cười, vỗ xuống bả vai Tôn Thiên, nói: "Đàn ông có thể không đẹp trai, có thể không có tiền, nhưng nhất định phải trăng hoa, mười tám mười chín tuổi mà không trăng hoa, thì khi nào trăng hoa?"
Nói xong, dưới ánh nhìn chăm chú của bạn cùng phòng, Trần Giang Hà vỗ vỗ mông đi mất.
Tôn Thiên nhìn bóng dáng Trần Giang Hà, lúng ta lúng túng hỏi Vương Viễn Bằng: "Bằng ca, cậu là người từng trải, tôi hỏi một chút, cô Từ bảo Tam ca đến ký túc xá của cô ấy nấu mì sợi, đây là mì nghiêm chỉnh sao?"
"Mì có nghiêm chỉnh hay không tôi không biết, dù sao thì mối quan hệ của hai người này không tầm thường." Vương Viễn Bằng chậc chậc lưỡi nói.
Nghe vậy, Lưu Đống Lương cười cười, nói: "Trên mạng có một câu rất phổ biến: tôi hạ diện(1) cho cậu ăn. Các cậu có biết là có ý gì không?"
1.Hạ diện: tiếng trung đồng âm, chữ diện có nghĩa là mặt cũng có nghĩa là mì. Nên chữ ‘hạ diện’ có nghĩa là ‘phía dưới’ cũng có nghĩa là ‘nấu mì’.
"Khụ." Vương Viễn Bằng ho nhẹ một tiếng, tài xế già hiểu ngay.
Tôn Thiên và Trương Khải liếc nhau, cười hắc hắc hắc: "Lưu ca, cậu biết thật nhiều."
Lưu Đống Lương cười cười không nói cái gì, nhưng cũng rất hâm mộ Trần Giang Hà, cô Từ vĩnh viễn chính là hoa khôi của đại học Tài chính Quảng Đông, nữ thần trong mộng của biết bao người, ăn được một miếng mì của cô ấy, giảm thọ ba năm cũng thấy đáng.
Trần Giang Hà rõ ràng là đứng đắn đi đến ký túc xá của Từ Chỉ Tích nấu bát mì ăn, nhưng lại bị bạn bè cùng phòng mạnh mẽ xuyên tạc thành tình tiết của clip ngắn.
Kỳ thực anh đối với Từ Chỉ Tích quả thật có ý đồ xấu, chỉ là trải qua cuộc đấu trí đấu dũng tối hôm qua, nhìn thấy được một mặt mạnh mẽ của cô ấy, Trần Giang Hà quyết định thực hiện một cách tiếp cận lâu dài, đào hố sâu, tích lũy lương thực, từ từ xưng vương.
Kết quả lúc ăn mì, Từ Chỉ Tích đột nhiên nói một câu: Nghỉ đông tôi muốn đến nhà cậu thăm hỏi gia đình.
Trần Giang Hà hôm nay vốn là rất vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới hai tháng sau nghỉ đông, lồng ngực bỗng nhiên có chút căng thẳng.
"Không sao hết, kỳ nghỉ đông dài như vậy, hai cô gái còn có thể ứng phó được, chỉ cần đừng tiếp tục thêm một người nào nữa là tốt rồi."
Lúc đi ra khỏi phòng ký túc xá của cố vấn Từ, Trần Giang Hà trong lòng tự trấn an mình.
Ăn no rồi không có việc gì, Trần Giang Hà liền nghĩ đến việc đến Đại học Quảng Đông tìm Khương Diệc Xu, nhưng mà mới vừa đi tới cửa trường học, đã nhìn thấy một chiếc xe Mercedes lái tới trước mặt, bấm còi về phía anh.
------
Dịch: MBMH Translate