Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 156 - Chương 156: Thiếu Sức Chịu Đựng

Chương 156: Thiếu Sức Chịu Đựng Chương 156: Thiếu Sức Chịu Đựng

"Cũng không tệ lắm, nếu như thư của luật sư công ty tới trễ hai tháng, có lẽ chức vụ trên thẻ công tác có thể được đổi từ tổng giám thành tổng giám đốc rồi." Trần Giang Hà nghiêm túc trả lời.

Đối với anh thân phận này mà nói, thì tương đương với việc nạp tiền chơi game, mở hội viên QQ, mở không gian, gia trì BUFF, ánh mắt người ta nhìn anh đều không giống nhau.

Nhiếp Tu Viễn nhíu mày, hỏi: "Ý của cậu là nếu cho cậu thêm hai tháng, cậu có thể giành được toàn bộ thị trường giao hàng ở phía đông Quảng Đông?"

"Hai tháng giành được thị trường phía đông Quảng Đông có chút điên rồ, bảo thủ một chút, trước khi cuối năm." Trần Giang Hà nói.

"Ha ha."

Nhiếp Tu Viễn cười ha ha một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trần Giang Hà, nói: "Trong hình thức phát triển do Đặng Vĩnh Thanh, CEO công ty 9527 của các cậu trình bày, kế hoạch là trong vòng ba năm giành được thị trường phía đông Quảng Đông, nếu như cậu cẩn thận hơn, trước cuối năm, cậu có thể giúp hắn hoàn thành mục tiêu ba năm không?"

Lời này có chút sắc bén, mang theo ý tứ muốn tát vào mặt anh, người bình thường nghe xong có thể sẽ bị nghẹn họng tại chỗ, nhưng sắc mặt của Trần Giang Hà lại như thường, cười đáp lại: "Trong kế hoạch của Đặng tổng, chưa tính đến sức ảnh hưởng của công ty ông."

"Tập đoàn BD nâng đỡ công ty Nhu Mễ Mua Nhóm, kế hoạch là trong vòng ba tháng giành được thị trường phía đông Quảng Đông, sức ảnh hưởng của tập đoàn Xí Nga ở phía Nam Trung Quốc chỉ có hơn chớ không kém gì tập đoàn BD. Hợp tác với công ty 9527 của chúng tôi, trước cuối năm không chỉ có thể giành được phía đông Quảng Đông, kể cả Thẩm Quyến, Quan Thành, Phật Sơn, Châu Hải, Trung Sơn, Huệ Châu các nơi cũng có thể đồng bộ đẩy mạnh." Trần Giang Hà tiếp tục nói.

Nghe vậy, Nhiếp Tu Viễn nhìn chằm chằm Trần Giang Hà, như có điều suy nghĩ trầm mặc chốc lát, lại hỏi: "Cậu đối với công ty Nhu Mễ Mua Nhóm thấy như thế nào?"

"Bắt đầu rất mạnh, nhưng giai đoạn giữa lại không còn chút sức lực nào, thiếu sức chịu đựng." Trần Giang Hà đơn giản dùng mấy câu đánh giá.

Nhiếp Tu Viễn nheo mắt lại, không khỏi đánh giá cao Trần Giang Hà.

Trước khi gia nhập vào tập đoàn Xí Nga, anh đã từng làm việc cho tập đoàn BD, từng tự mình tham gia thành lập bộ phận mua hàng của công ty Nhu Mễ Mua Nhóm, có thể nói rằng anh không chỉ hiểu rõ tập đoàn BD, mà còn biết gốc rễ của công ty Nhu Mễ Mua Nhóm.

Những câu Trần Giang Hà nói ra, thoạt nhìn như đang bình luận về công ty Nhu Mễ Mua Nhóm, trên thực tế là thích hợp với toàn bộ tập đoàn BD.

Người ngoài nhìn vào, tập đoàn BD hiện đang trong thời kỳ đỉnh cao, và là người dẫn đầu trong số các công ty Internet lớn, chỉ có những nhân viên đã bước ra khỏi đó mới biết rằng sớm muộn gì nó cũng sẽ tụt hậu so với xu hướng Internet.

Mà đối với cuộc đối đầu của Trần Giang Hà với phòng kinh doanh khu Thiên Hà của công ty Nhu Mễ Mua Nhóm ở thị trấn đại học Long Động, phòng đầu tư chiến lược của Xí Nga cũng đã bố trí một chuyên gia đến đó đích thân điều tra.

"Nghe nói cậu là sinh viên năm nhất đại học tài chính Quảng Đông?"

Lúc Nhiếp Tu Viễn hỏi vấn đề này, đã không còn sắc bén như vừa nãy nữa, trên mặt có thêm nụ cười nhìn hiền hòa hơn.

"Đúng thế." Trần Giang Hà gật đầu, hỏi một câu: "Nhiếp tổng trước đây cũng từng học một trường đại học ở phía đông Quảng Đông?"

"Ừm, tôi là bên Đại học Quảng Đông." Nhiếp Tu Viễn mỉm cười.

"Bạn gái của tôi cũng ở bên Đại học Quảng Đông." Trần Giang Hà cũng nở nụ cười, trong lòng bổ sung một câu, cô ấy còn là hoa khôi của trường Đại học Quảng Đông.

"Ồ?" Nhiếp Tu Viễn nhíu mày, thái độ thân thiện mà nói: "Hôm nào có thời gian về trường học cũ, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm."

Trần Giang Hà cũng rất thông minh, thuận thế nói: "Lan Quế Phường sau cửa Đại học Quảng Đông có một đầu bếp, đồ ăn nấu rất ngon."

"Đó là một cửa hàng lâu đời, ông chủ với bà chủ đều là người Quan Thành, đều là làm những món ăn đặc sắc của Quan Thành chính hiệu, mùi vị xác thực ngon."

Nhiếp Tu Viễn mỉm cười, người Quảng Đông đối với mỹ thực không hề có sức kháng cự, nhắc tới mùi vị quê hương là hai mắt tỏa ánh sáng.

"Nhiếp tổng cũng là người Quan Thành sao?"

Trần Giang Hà có chút kinh ngạc hỏi một câu.

"Đúng vậy, tôi ở thị trấn Trường Bình." Nhiếp Tu Viễn nói.

"Tôi từ Trương thôn." Trần Giang Hà nhếch miệng cười.

"Ồ, nói chuyện nửa ngày trời mới biết, hai chúng ta vậy mà còn là đồng hương."

Nhiếp Tu Viễn bật cười, quay đầu từ trên bàn làm việc lấy gói thuốc, đưa cho Trần Giang Hà một điếu: "Cậu có hút thuốc lá không?"

"Có." Trần Giang Hà cười hì hì nhận lấy, vốn tưởng rằng đại lão cấp giám đốc ít nhất sẽ bắt đầu với Hoa Tử, không nghĩ tới người ta còn giữ vững phong cách khiêm tốn và thực dụng của người Quảng Đông, thuốc hút chính là loại song hỷ giản dị tự nhiên.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0