Cứ như vậy, Hoa Tử ở trong túi Trần Giang Hà cũng không tiện lấy ra, miễn cho đại lão hút không quen.
Nhiếp Tu Viễn đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, sau đó châm thuốc lá, cùng ngồi ở trên ghế salon với Trần Giang Hà nói chuyện phiếm.
Khoảng bốn giờ, hai người kết thúc cuộc nói chuyện, Nhiếp Tu Viễn cầm phần văn kiện rời khỏi phòng làm việc, trước khi đi còn kêu Trần Giang Hà ở lại đây đợi một lát.
Trần Giang Hà đợi hơn mười phút, Nhiếp Tu Viễn trên mặt mang theo nụ cười trở về, mở miệng liền nói: "Tôi đã gửi bản thỏa thuận tài chính do công ty các cậu trình lên cho Lưu tổng xem xét lần cuối, nhanh nhất trong đêm nay sẽ có kết quả."
"Chúc mừng các cậu trước."
Nhiếp Tu Viễn mỉm cười đưa tay về phía Trần Giang Hà, khoản tài trợ về cơ bản đã được giải quyết sau khi cậu vượt qua bài kiểm tra, việc nộp lên cho Lưu tổng xem xét lần cuối chỉ là hình thức.
Đương nhiên, đây không phải công lao của một mình Trần Giang Hà, trước đó Nhiếp Tu Viễn với giám đốc điều hành 9527 tiến hành sáu vòng đàm phán, cơ bản đã định âm điệu rồi, chỉ còn lại một bước cuối cùng.
"Cảm ơn."
Trần Giang Hà bắt tay với Nhiếp Tu Viễn một cách thân thiện.
Vốn tưởng rằng chuyến đi Thẩm Quyến lần này, ít nhiều gì cũng sẽ có chút khó khăn, không nghĩ tới lại thuận lợi như thế, nguồn tài chính được bảo đảm, con đường phía trước sẽ suôn sẻ hơn.
Nhưng mà mọi việc đều có tính hai mặt, công ty 9527 có khoản đầu tư này bỏ vốn, cũng là thuận thế đến gần cây to Xí Nga, kế hoạch Trần Giang Hà muốn mua lại nó, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Tám giờ tối, Đặng Vĩnh Thanh, CEO công ty 9527 nhận được tin xác thực, đã vui mừng đặt một khách sạn cao cấp để tổ chức tiệc mừng.
Trần Giang Hà đã sớm rời đi, tiệc mừng của công ty đối với anh mà nói không quan trọng, điều quan trọng nhất là phải chạy về phía đông Quảng Đông trước mười giờ, đến Đại học Quảng Đông để ăn một miếng bánh mà Khương Diệc Xu đã đặt cho anh.
Nha đầu kia luôn luôn nghe lời, nhất định sẽ xuống lầu đợi anh trước thời gian đã hẹn.
Nếu như Trần Giang Hà chậm chạp không tới, nói không chắc cô ấy sẽ mang theo bánh gatô ở dưới ký túc xá chờ đến khi cửa ký túc xá đóng, hoặc có thể cô ấy sẽ tự mình mang bánh gato qua trường đại học tài chính Quảng Đông.
Loại tình huống đầu tiên Trần Giang Hà sẽ đau lòng, loại tình huống thứ hai nội bộ mâu thuẫn, trước khi ra trường anh sẽ chết trước, trưởng khiến anh hùng nước mắt đầy áo.
"Sư phụ, đi cao tốc đến phía đông Quảng Đông, làm phiền nhanh một chút, vợ tôi muốn sinh rồi, phải chạy nhanh về nhà."
Trần Giang Hà ở trước khách sạn vẫy một chiếc taxi.
"Cậu đẹp trai, nếu cậu đã gấp như vậy thì phải ra cửa sớm chứ, bây giờ khắp nơi đều kẹt xe, dù kỹ năng lái xe của tôi có tốt đến đâu cũng không thể bay qua nóc xe của người khác được."
Tài xế cũng là kẻ già đời, nghe nói như thế không những không vội, thậm chí còn muốn lấy ra khăn lau kính chắn gió trước.
"Ông cố gắng đi nhanh, vợ tôi trước đây có ngoại tình, tôi vội vã chạy trở về nhìn xem thử đứa nhỏ có giống tôi hay không." Trần Giang Hà nói.
Tài xế vừa nghe lời này, ném chiếc giẻ vừa nhặt được dưới chân xuống, khởi động hộp số tay: "Ngồi vững vàng, thắt chặt dây an toàn."
...
Chín giờ rưỡi, Trần Giang Hà bám vào một cái cây ngoài cổng Đại học Quảng Đông nôn đến thất điên bát đảo, hai chân như nhũn ra mà đi vào cửa trường, đi tới khu ký túc xá nữ sinh chỗ Khương Diệc Xu ở.
Khương Diệc Xu quả thực cũng đã đợi Trần Giang Hà từ sớm, đúng như anh dự đoán.
Đêm nay gió có chút lớn, mang theo cái lạnh từ phương nam thổi vào người, khuôn viên Đại học Quảng Đông rực rỡ ánh đèn mang lại chút ấm áp cho người, sinh viên đại học túm năm tụm ba đi trên đường, tràn đầy phấn khởi trò chuyện đầu đề, nội dung học tập, dưới đèn đường còn có người đang đi học.
"Tiên sư nó, những người ưu tú đang nỗ lực hoàn thiện bản thân, nhưng những người thua ở vạch xuất phát như chúng ta cũng đã sớm cân nhắc đến chuyện đời kế tiếp."
Trần Giang Hà trong lòng mắng thầm, nhớ lý tưởng lúc đầu của anh cũng là thi Thanh Bắc, sau đó anh nhận ra bản thân, hạ thấp yêu cầu để thi đậu Đại học Quảng Đông, kết quả sau khi vượt qua một số kỳ thi thử vào năm cuối trung học ở trường, phát hiện mình phải cố gắng một chút mới có thể thi đậu hai bản, cuối cùng thi đại học vượt xa người thường phát huy, thể hiện xuất sắc đỗ vào đại học tài chính Quảng Đông với số điểm thấp nhất lớp.
"Cũng may, trường đại học không thực hiện hệ thống đào thải vào phút cuối. Nếu không, khi kết quả thi cuối kỳ của học kỳ này được công bố, đại học tài chính Quảng Đông cũng không tha cho mình."
Trần Giang Hà châm điếu thuốc, chậm rãi vừa đi vừa nghĩ, khi đến dưới lầu ký túc xá, anh nhìn thấy Khương Diệc Xu đang đứng ở cửa vào đợi mình, anh đột nhiên cảm thấy vui mừng: "Lão tử là một tên cặn bã cũng không sao cả, tìm một nữ sinh xinh đẹp giỏi giang, sinh một đứa bé giống cô ấy cũng được."
------
Dịch: MBMH Translate