Trần Giang Hà nhàn rỗi không chuyện gì liền từ trên xuống dưới loanh quanh một chút, càng xem càng thấy hài lòng, tiền thuê 45 ngàn một năm, giá cả hợp lý.
Quá trình ký hợp đồng cũng không có vấn đề rắc rối gì.
Trần Giang Hà lấy danh nghĩa của mình thuê tòa nhà này, tiền thuê cũng không chuẩn bị ghi vào khoản tiền của công ty 9527, mà tự móc tiền túi giải quyết.
Trong ba năm tới, tòa nhà này, chính là căn cứ địa đầu tiên của anh.
Sau khi ký hợp đồng xong, Trần Giang Hà mang theo một chùm chìa khoá tiêu sái trở về trường.
Trên đường đi tiếng chìa khóa va vào nhau sắc bén đặc biệt chói tai làm người khác chú ý đến, có một số học tỷ xinh đẹp và sành điệu thậm chí còn chủ động yêu cầu kết bạn QQ, điều này thực sự khiến cho anh Trần cảm thấy rất vui khi được thể nghiệm "Chủ nhà".
"Tùng tùng tùng."
Trần Giang Hà đi thẳng tới ký túc xá cô giáo Từ, sau khi gõ cửa vào nhà, thuận tay ném chìa khóa với điện thoại lên trên khay trà, nằm dài trên ghế sofa giống như một đại gia, mở ti vi vừa xem phim hoạt hình vừa chờ ăn cơm.
"Trần Giang Hà, đi vào cầm chén đũa."
Từ Chỉ Tích gọi Trần đại gia hơn nửa canh giờ.
"Đến rồi đến rồi."
Trần Giang Hà mau lẹ mà đứng dậy, đi vào nhà bếp cầm chén đũa.
"Phòng bếp này quả thực có chút chật chội, một người còn miễn cưỡng thông qua, hai người liền không triển khai được rồi, vóc người tôi cân đối như vậy, lại có điểm không vào được." Trần Giang Hà dán vào thân thể Từ Chỉ Tích, phát hiện có điểm không đúng.
Gò má của cô đầu bếp xinh đẹp Từ Chỉ Tích đang cầm thìa đỏ bừng lên, sẵng giọng: "Cái tên khốn nhà cậu, rõ ràng có thể nghiêng người qua, lại nhất định phải chen về phía sau tôi sao?"
"Ồ, nghiêng."
Trần Giang Hà thử điều chỉnh.
Từ Chỉ Tích bỗng nhiên mặt càng đỏ hơn, thân thể run lên, chiếc thìa trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
"Cậu đừng cử động, ra ngoài chờ ăn cơm là được rồi, một lúc nữa tôi tự mình cầm chén đũa."
Từ Chỉ Tích có chút hối hận khi gọi anh vào, cái tên này đến không phải giúp đỡ, rõ ràng là nhân cơ hội quấy rối mà.
Trần Giang Hà chiếm tiện nghi cũng không được voi đòi tiên, oạch một cái trơn trượt đi ra, đứng ở cửa phòng bếp cười đùa tí tửng mà nhìn hai gò má hồng của Từ Chỉ Tích.
"Cậu đi ..."
Từ Chỉ Tích cầm lấy cái muôi, xoay người muốn đánh anh.
Trần Giang Hà nhanh chân bỏ chạy, ngồi trở lại trên ghế sô pha, vừa ăn cam đường vừa xem phim hoạt hình, rất vui vẻ.
Rất nhanh, Từ Chỉ Tích bưng ba món một canh ra, nhìn thấy Trần Giang Hà đang xem {{ ba ngàn câu hỏi vì sao của mèo xanh nghịch ngợm }}, không khỏi hỏi: "Bạn học Trần Giang Hà, cậu vẫn còn là em bé sao?"
Trần Giang Hà vô liêm sỉ gật đầu: "Đúng vậy, em bé ba tuổi hơn một trăm tháng, cô giáo Từ có muốn ôm tôi một cái không?"
"Ôm cái đầu cậu." Đôi mắt xinh đẹp của Từ Chỉ Tích nheo lại, theo bản năng liếc nhìn điện thoại với chùm chìa khóa ở trên khay trà, hỏi: "Cậu gần đây mất tiền ở trên thị trường chứng khoán sao?"
"Mấy ngày trước có thiệt thòi, hai ngày nay lại kiếm về rồi." Trần Giang Hà cười trả lời.
"Ồ, vốn đang dự định lấy tiền lương hỗ trợ cậu, bây giờ nhìn lại hình như không cần thiết." Từ Chỉ Tích nói.
"Cô giáo Từ đối với tôi thật tốt."
Trần Giang Hà nhếch miệng cười, cầm chén lên múc cho cô một bát canh rồi đưa tới trước mặt cô, sau đó tự mình múc một bát, uống mấy ngụm, ngon đến con mắt đều híp lại.
Con người Từ Chỉ Tích rất xinh đẹp thì thôi đi, trù nghệ cũng rất là tốt, không chỉ có nồi súp nấu ngon, còn có thể làm những món ăn Quảng Đông chính thống.
Gà ngâm dầu hành, cá chẽm hấp, bắp cải luộc, ba món này được chế biến bằng nguyên liệu tươi và nước sốt thơm ngon, gà có vị như thịt gà và cá có vị như cá, ngon như do đầu bếp chế biến vậy. Trần Giang Hà rất thỏa mãn sau khi ăn chúng.
"Ăn ngon không?" Từ Chỉ Tích mỉm cười hỏi Trần Giang Hà.
"Ăn ngon, tay nghề của mẹ tôi cũng không bằng cô." Trần Giang Hà đưa ra đánh giá siêu cao, thuận thế đem cơm thẻ móc ra giao cho cô ấy: "Về sau tôi muốn thường xuyên đến ăn chực."
"Nghĩ hay lắm, ăn xong bữa này, không có bữa tiếp theo đâu." Từ Chỉ Tích không có ý định cho anh cơ hội ăn chực dài hạn.
"Vậy tôi từ hôm nay bắt đầu ở đây ngủ, tôi không tin ăn không được bữa tiếp theo." Trần Giang Hà ăn uống no đủ liền bắt đầu chơi xấu.
Từ Chỉ Tích khẽ cắn răng, cầm lấy đôi đũa muốn dạy dỗ anh, rồi lại sợ đánh anh đau, thế là dùng ngón tay chọc chọc bắp đùi anh: "Ký túc xá ở đây đều là giáo viên, cậu có lòng, nhưng tôi không tiện."
"Đây đúng là vấn đề."
Trần Giang Hà sờ sờ bắp đùi bị đâm có hơi ngứa, thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé không kịp rút về của cô.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ một lúc, Trần Giang Hà nhấc ngón tay chỉ chùm chìa khoá ở trên khay trà, hỏi: "Tôi thuê một tòa nhà ở bên ngoài trường học, cô có muốn theo tôi ra ngoài ở không?"
"Hả?"
Từ Chỉ Tích sững sờ, vừa vô cùng kinh ngạc vừa ngượng ngùng, mục đích cái tên khốn này ở bên ngoài thuê một tòa nhà, là muốn ở chung với mình sao?
------
Dịch: MBMH Translate