Ăn cơm chiều xong, Trần Giang Hà đặc biệt dẫn Từ Chỉ Tích đến phố ẩm thực của đại học ở đối diện tham quan tòa nhà mà anh mới vừa thuê.
Từ Chỉ Tích rất hứng trí theo sát anh đi dạo một vòng, đôi mắt đẹp trong veo nói: "Vị trí của tòa nhà này thật đẹp, diện tích cũng đủ lớn, cậu thật sự thuê luôn cả căn này?"
"Đúng vậy." Trần Giang Hà cười gật đầu, tùy tay giao cái chìa khóa vào trong tay Từ Chỉ Tích, nói: "Sau này tôi làm ông chủ bao thuê(1), cô làm bà chủ, ngày ngày uống trà sáng, ngày ngày thu tiền thuê nhà, có tiền nhàn hạ, song túc song phi."
1.Bao thuê: thuê nhà hoặc đất đai rồi cho người khác thuê lại
"Mơ đi, ai muốn song túc song phi với tên vô lại khốn kiếp như cậu?" Từ Chỉ Tích cho anh một vẻ mặt xem thường, sau đó hỏi:
"Thành thật khai ra, lấy đâu ra tiền mà thuê phòng? Một tòa nhà lớn như vậy, chắc chắn tiền thuê không rẻ."
Nghe vậy, Trần Giang Hà tùy tay chỉ vào cây cột điện dán đầy tờ quảng cáo ở ven đường, cười hì hì nói: "Có thấy quảng cáo ‘tiền nhiều cầu con’ không?"
"Tiền nhiều cầu con?" Từ Chỉ Tích nháy mắt mấy cái, đi đến cây cột điện mà Trần Giang Hà chỉ kia, nghiêm túc xem quảng cáo nhỏ ở trên đó.
"Tôi tên là Dương Lệ, nữ, 30 tuổi, xinh đẹp trẻ trung, quyến rũ động lòng người, gả cho một nhà kinh doanh già giàu có, chồng không có khả năng sinh sản, mắt thấy tài sản kếch xù không người kế thừa, để tránh tranh giành tài sản đặc biệt mượn cơ hội thăm người thân tìm kiếm một người đàn ông khỏe mạnh có đạo đức cùng nhau sinh con, dưới 60 tuổi, trò chuyện thấy hợp sẽ lập tức chuyển cho một trăm ngàn đồng tiền đặt cọc, sắp xếp chỗ ở, kiểm tra sức khoẻ, ký thỏa thuận, nếu thành công sẽ thưởng thêm năm trăm nghìn đồng, phương thức liên hệ 138********"
Từ Chỉ Tích xem đến nỗi nhíu chặt lông mày, xoay người gọi Trần Giang Hà: "Cậu lại đây."
"Ồ."
Trần Giang Hà dường như không có việc gì đi qua.
"Loại quảng cáo nhỏ này mà cậu cũng tin?" Từ Chỉ Tích nhíu mày hỏi anh.
Trần Giang Hà nhún nhún vai, nửa đùa nửa thật nói: "Tôi biết đây là lừa dối, cho nên tính liên hệ bọn họ, chơi một cú lừa ngược lại, kiếm chút tiền từ trong tay kẻ lừa đảo để tiêu."
". . ." Từ Chỉ Tích ngớ ra, thực sự có hơi theo không kịp lối suy nghĩ vòng vèo hóc hiểm của Trần Giang Hà.
"Không nói việc này nữa." Trần Giang Hà nói sang chuyện khác, nói: "Mục đích mà tôi thuê tòa nhà này là để tự chủ khởi nghiệp, hiện tại có địa bàn, cũng có người làm, chỉ thiếu đồ dùng làm việc thôi, cô Từ giúp tôi nghĩ cách đi?"
"Gây dựng sự nghiệp?" Ánh mắt Từ Chỉ Tích vụt sáng, tò mò hỏi: "Có thể nói cụ thể cho tôi nghe một chút không?"
"Được chứ." Trần Giang Hà gật gật đầu, sau đó hỏi cô: "Có mang tiền không?"
"Có." Từ Chỉ Tích lấy tiền từ trong túi xách ra, cười nói: "Không nhiều lắm, chỉ có hai mươi đồng."
Trần Giang Hà vươn tay nhận lấy chỗ tiền này, cười nói: "Hai mươi đồng cũng đủ rồi, đi thôi, tôi mời cô uống trà sữa, chúng ta ngồi xuống vừa uống vừa tán gẫu."
"Này. . ." Từ Chỉ Tích hơi sửng sốt, thầm nói hình như mình từng nếm trải chiêu này một lần rồi thì phải, sao lại bất tri bất giác bị bẫy nữa rồi?
"Dù sao cũng chỉ có hai mươi đồng, bị cậu ấy lừa thì lừa vậy. . ."
Từ Chỉ Tích rất nhanh bình thường trở lại, cất bước đuổi theo anh.
Trần Giang Hà gọi hai ly trà sữa ở tiệm trà sữa, lại đi mua một ít đồ ăn vặt, ngồi ở cửa tiệm trà sữa nói chuyện phiếm với cô Từ.
Trần Giang Hà kể ngắn gọn chuyện anh làm thêm ở công ty 9527 cho Từ Chỉ Tích nghe, thuận tiện nói luôn kế hoạch khởi nghiệp tiếp theo.
"Khai giảng đến nay chưa đến ba tháng mà cậu đã làm được nhiều chuyện như vậy?"
Từ Chỉ Tích kinh ngạc nhìn Trần Giang Hà, vốn tưởng rằng anh trốn học làm thêm chỉ là vì kiếm thêm chút tiền sinh hoạt, không ngờ khai giảng chưa được ba tháng mà anh đã lăn lộn đến xuôi chèo mát mái như vậy, không chỉ có trở thành giám đốc phát triển thị trường của một công ty internet, mà còn thuê một tòa nhà tính khởi động kế hoạch khởi nghiệp của bản thân.
"Nghe thì có vẻ rất trâu bò đó, thật ra chẳng qua cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi."
Trần Giang Hà cười cười, thật ra hiện tại anh đã có vốn liếng để khoác lác rồi, nhưng ở trước mặt cô Từ, vẫn nên khiêm tốn một chút, để ngày sau đỡ phải tăng thêm độ khó khăn trong việc đến ký túc xá của cô ăn chực.
Từ Chỉ Tích nâng đôi má thơm nghĩ nghĩ, lần trước lúc đi ra mua trà sữa gặp Trần Giang Hà, anh đang "tẩy não" cho đám cán sự của các bộ trong Đoàn Ủy, dường như cũng chỉ trong nháy mắt, mảng kinh doanh mua đồ mang đi theo nhóm của công ty 9527 lập tức trải rộng cả thành phố đại học Long Động.
"Nói đi, cụ thể muốn tôi giúp cậu như thế nào? Giúp cậu mời người giúp đỡ gây dựng sự nghiệp, hay là đồ dùng làm việc?"
Từ Chỉ Tích cũng hiểu Trần Giang Hà lắm, người này sẽ không vô duyên vô cớ nói việc này với cô, nếu đã mở miệng, thì chắc chắn là muốn lấy chút ưu đãi từ cô.
Nghe vậy, Trần Giang Hà vuốt cằm nghiêm túc cân nhắc một lát.
------
Dịch: MBMH Translate