Lúc trước anh cũng từng nghĩ đến việc tìm kiếm sự trợ giúp cho người khởi nghiệp từ phía nhà trường, nhưng mà đại học Tài Chính Quảng Đông mới thăng từ trường đại học chuyên ngành thành đại học chính quy được 04 năm, nội lực không đủ, trung tâm chỉ đạo khởi nghiệp dành cho sinh viên trong trường cũng thùng rỗng kêu to.
"Nói thật, tôi mong cuối kỳ không rớt môn, về nhà không bị đánh, học hành có thành tích."
Trần Giang Hà hút hai ngụm trà sữa, cười nói với Từ Chỉ Tích.
Từ Chỉ Tích nở một nụ cười xinh đẹp, đây không phải là lời chúc sinh nhật cô viết cho anh sao, khó được tên hỗn đản này lại nhớ kỹ, dịu dàng đáp lại: "Học hành thì phải dựa vào chính bản thân cậu, tôi không giúp đỡ được."
"Cô có thể phụ đạo cho tôi mà." Trần Giang Hà cười hì hì nói.
"Phụ đạo. . ." Từ Chỉ Tích nghe thấy chữ này, đã nhớ đến cảnh tượng lần trước phụ đạo cho anh ở thư viện, hai chân bất giác giống như có một dòng điện chạy qua, tê tê, cúi đầu cắn cắn ống hút, không đồng ý, cũng không từ chối.
"Ôi chao, cô Từ không muốn phụ đạo cho tôi, vậy tôi đây đành phải đi tìm học bá hỗ trợ."
Trần Giang Hà tỏ vẻ "tiếc nuối" đứng dậy rời đi, lúc đi ra tới cửa quán trà sữa, phát hiện Đường Nguyệt Đình và mấy cán sự của Đoàn Ủy đều đang ngồi ở bên ngoài, cả đám đều vươn dài cổ nhìn anh.
"Trợ lý Trần, cậu thật lợi hại."
Đường Nguyệt Đình giơ ngón tay cái lên với Trần Giang Hà để bày tỏ lòng ngưỡng mộ, cả đại học Tài Chính Quảng Đông cơ hồ không ai không biết nữ thần phụ đạo viên Từ Chỉ Tích, có thể cùng ngồi uống trà sữa với cô trong tiệm trà sữa, là chuyện tốt mà biết bao nam sinh tha thiết ước mơ.
Trần Giang Hà cười cười, đi tới nói với Đường Nguyệt Đình: "Bộ trưởng Đường, tôi giao cho chị một nhiệm vụ tuy quang vinh mà gian khổ."
"Ửm?" Đôi mắt Đường Nguyệt Đình lóe sáng, hưng phấn hỏi: "Nhiệm vụ gì?"
Trần Giang Hà nâng ngón tay chỉ tòa nhà đối diện: "Thấy tòa nhà có treo biểu ngữ quảng cáo cho thuê kia không?"
"Thấy." Đường Nguyệt Đình gật gật đầu.
Trần Giang Hà bèn gỡ xâu chìa khóa bên hông xuống đưa cho cô: "Chị dẫn vài người đến đó làm tổng vệ sinh một phen."
"A này. . ."
Đường Nguyệt Đình hơi ngơ ngác, lúng ta lúng túng vươn tay nhận lấy chìa khóa, tôi chỉ là chạy doanh số quá mệt nên đến tiệm trà sữa này nghỉ chân một chút mà thôi, tại sao lại lập tức bị trừng phạt như vậy, bảo bảo thấy đắng lòng quá.
Trần Giang Hà liếc nhìn cô một cái, cười dặn dò: "Sau này nơi đó chính là căn cứ địa của chúng ta, lúc quét tước tận tâm một chút."
"Ồ!" Đường Nguyệt Đình ngay lập tức được tiếp thêm sức mạnh, đứng dậy, nói với mấy cán sự bộ Ngoại Liên bên cạnh: "Các cậu quay về ký túc xá xét nhà, thuận tiện triệu tập nhân thủ, theo tôi đi làm việc!"
"Rõ."
Đoàn người đồng thanh đáp lại, sau đó phân công nhau hành động.
Trần Giang Hà thì quay đầu lại nhìn Từ Chỉ Tích còn đang ngồi trong tiệm trà sữa một cái.
Cô nhẹ nhàng nghịch mái tóc trên áo choàng, sợi tóc xẹt qua cái cổ trắng nõn như tuyết, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào mắt Trần Giang Hà, dường như ám chỉ gì đó.
Trần Giang Hà cũng vui cười phất tay tạm biệt cô, sau đó vỗ vỗ mông đi về phía trạm xe buýt cách đó không xa, bắt xe đi tìm Khương Diệc Xu.
Khương Diệc Xu nghe nói Trần Giang Hà muốn tìm cô phụ đạo giúp, vui vẻ đến nỗi lúc bước đi bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, phụ đạo cho anh có nghĩa là sau này có thể thường xuyên gặp mặt, có thể cùng anh đi thư viện đọc sách, đi căn tin ăn cơm, nghe tọa đàm, đi dạo trong sân trường, xuống phố, cuộc sống đại học đơn điệu dường như lập tức trở nên tươi đẹp hơn.
Trần Giang Hà nắm tay cô, vừa mới bắt đầu miệng còn ngậm điếu thuốc, dáng vẻ lưu manh không có một chút bộ dạng nào của sinh viên, sau đó lại thấy phía trước có hai vị giáo sư tóc bạc phơ cũng tay trong tay, sóng vai giống anh và Khương Diệc Xu, anh liền dập tắt thuốc, nhìn sườn mặt của Khương Diệc Xu.
Khương Diệc Xu cũng lơ đãng quay đầu qua nhìn anh, mặt đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp kia sáng bóng như biển sao, nét dịu dàng tràn ngập cả đôi mắt.
Niềm vui của Khương Diệc Xu rất đơn giản, những ngày gặp Trần Giang Hà đều đáng để gìn giữ.
Đáng tiếc Trần Giang Hà tìm cô phụ đạo chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, trở về ký túc xá chơi Tạc Kim Hoa với bạn cùng phòng chơi đến hai ba giờ sáng, ngủ một giấc tỉnh lại liền vứt chuyện học tập lên chín tầng mây, chơi chứng khoán và làm thêm kiếm tiền mới là chuyện chính.
Có điều hôm nay Trần Giang Hà không có cách nào trốn tiết ở ký túc xá nhìn bảng điện giống như thường ngày nữa, vận hội mùa thu chính thức khai mạc, thân là lớp trưởng lớp Quản Trị Kinh Doanh năm nhất, trợ lý Đoàn Ủy sinh viên, dù thế nào cũng phải đi sân thể dục cho người ta thấy mặt.
------
Dịch: MBMH Translate