Trần Giang Hà: Mua một cái bồn cầu bằng nhựa đặt một cái lên trước.
Lâm Tư Tề: Không muốn, tôi phải đến ký túc xá của cậu, mượn dùng phòng vệ sinh.
Trần Giang Hà: Cậu nhất định là ngứa mông, muốn bị đánh.
Lâm Tư Tề: Đến nha đến nha, tôi rất nhanh liền đến tầng dưới ký túc xá của các cậu, mau đến đánh tôi~~
Trần Giang Hà trực tiếp tê dại, lười trả lời cô.
Tinh tinh một tiếng, lại đến thêm một tin nhắn, Trần Giang Hà liếc nhìn chú thích, là Khương Diệc Xu gửi đến.
“Tôi đang ở cổng chính của trường đại học các cậu.”
Tin nhắn của Khương Diệc Xu giản dị không màu mè, ngắn ngủ tám chữ, lại khiến Trần Giang Hà lăn từ trên giường bò dậy.
“Sao cậu lại đến rồi, không phải cậu đã đồng ý cùng tôi tẩy chay các lễ hội nước ngoài sao?”
Trần Giang Hà một tay trả lời tin nhắn, tay còn lại buộc dây giày, sau khi thành thạo giải quyết rồi chạy ra khỏi ký túc xá tựa như một trận gió.
Mới vừa chạy đến dưới lầu ký túc xá, đúng lúc đụng mặt Lâm Tư Tề hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ liếc nhìn nhau.
Lâm Tư Tề đang muốn đưa quả bình an được gói tuyệt đẹp cho anh, lại thấy anh nhanh chân chạy, chớp mắt biến mất trong bóng đêm, không thấy bóng dáng.
Trần Giang Hà chạy như điên hàng trăm mét trong một hơi đến cổng chính của trường, giương mắt nhìn, đứng ngoài cổng là hai hình dáng quen thuộc, giống như hai chú chim cánh cụt ngồi cạnh nhau trong gió rét, run lẩy bẩy, hóa ra Khương Diệc Xu không phải một mình tới mà bên người còn có Hàn Thu Nhã đi theo.
Mấy ngày này mưa dầm liên tục, lại gió bắc không ngừng, thời tiết lạnh đến âm mười độ tựa như phương Bắc, những người Quảng Đồng không có khả năng chống chịu sương giá tốt hầu như liền bắt đầu rúc vào giường sau khi trời tối, từ chối ra ngoài.
Nhưng, tối nay cổng đại học đặc biệt náo nhiệt, lui đến đều là các cặp đôi sinh viên.
Dáng người Khương Diệc Xu quá xinh đẹp, cho dù là cúi đầu đứng ngoài cổng, cũng hấp dẫn rất nhiều người chú ý, một ít chàng trai ôm bạn gái lúc đi ngang qua bên người cô, đều không nhịn được mà dời tầm mắt nhìn cô mấy lần.
Trần Giang Hà chạy đến bên cạnh Khương Diệc Xu, nhìn thấy trong tay cô đang xách một hộp quà trong suốt tuyệt đẹp, bên trong bao quanh một trái táo vừa lớn vừa đẹp.
Trần Giang Hà nắm lấy bàn tay mềm mại lạnh như băng đó của Khương Diệc Xu, hà vài hơi nóng, hỏi cô: “Việc gửi táo vào đêm Giáng Sinh ở trường đại học 985 của các cậu cũng thịnh hành sao?”
“Ừ.” Khương Diệc Xu khẽ gật đầu.
“Vậy thì cậu hoa khôi Đại học Quảng Đông không phải nhận được mấy hộp táo rồi sao?” Trần Giang Hà cười hỏi.
Khương Diệc Xu đỏ mặt không trả lời.
Ngược lại thì Hàn Thu Nhã hừ nhẹ một tiếng: “Vốn là nhất định có thể nhận được mấy hộp, thậm chí mười mấy hộp táo, kết quả cậu ta đặc biệt chạy đến đưa táo này cho cậu, làm cho người khác đều vồ hụt.”
“Cậu ngược lại tốt rồi, hai tay trống trơn.”
Hàn Thu Nhã khinh bỉ nhìn Trần Giang Hà, nói xong giơ tay lên, đi đứng một mình đưa một trái táo xanh cho anh: “Cùng học một trường, tôi cũng đưa trái táo cho cậu.”
“Trái táo này của cậu không có độc đi?” Trần Giang Hà trêu chọc hỏi.
“Răng rắc.”
Hàn Thu Nhã không nói hai lời trực tiếp bỏ vào trong miệng cắn một miếng lớn, sau đó lại cương quyết nhét vào trong tay Trần Giang Hà, hung thần sát khí nói cho anh: “Tôi kiểm rồi, không có độc.”
“Đưa một món quà đều hung dữ như vậy, thật lo lắng về sau bạn học Trương Minh Kiệt sẽ bị nhà cậu hung bạo.”
Trần Giang Hà bĩu môi, ngược lại cũng không chê trái táo xanh bị Hàn Thu Nhã cắn một miếng lớn đó, trực tiếp bỏ vào túi, trên đường trở về ký túc xá sẽ vứt cho chó hoang trong sân trường ăn cũng không uổng.
“Đừng nói bậy bạ, tôi và Trương Minh Kiệt một mao tiền quan hệ cũng không có.”
Vẻ mặt Hàn Thu Nhã âm u, khoảng thời gian trước nghe nói Trương Minh Kiệt có mối quan hệ mật thiết với một cô gái có thân hình rất tốt từ Đại Học Tài Chính Quảng Đông, cô thật sự có chút tức giận, đàn ông chó thay lòng còn nhanh hơn phụ nữ trở mặt, trước đó còn si tình theo đuổi Khương Diệc Xu, không bao lâu đã phải lòng người khác.
So qua sánh lại, Hàn Thu Nhã cảm thấy, Trần Giang Hà tuy nói chỉ là một người bình thường, gia cảnh cũng kém, nhưng anh ít nhất một lòng đối với tình cảm, sẽ không sớm ba chiều bốn, hơn nữa rất tôn trọng với Khương Diệc Xu, không giống một số chàng trai, sau khi yêu trong đầu liền tràn ngập những suy nghĩ cũ kỹ khiêu dâm.
“Thu Nhã, làm phiền cậu tránh ra.”
Trần Giang Hà liếc nhìn lượng người đến cổng trường, luôn cảm thấy ở đây đợi thêm một giây thì phải gánh vác nhiều nguy hiểm hơn.
“Ừ?” Hàn Thu Nhã sửng sốt, cảm thấy lời này của Trần Giang Hà không đầu không đuôi, êm đẹp, làm gì kêu tôi tránh ra chứ?
“Được rồi, mọi người cùng học chung một trường, đều quen biết thế này, cũng không có gì phải tránh.”
Trần Giang Hà thấy cô ngẩn người, thờ ơ mỉm cười, sau đó giơ tay ôm lấy Khương Diệc Xu, cúi đầu xuống, dọc theo gò má hôn đến môi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Diệc Xu lập tức đỏ bừng như quả táo.
Hàn Thu Nhã đờ người ra.
------
Dịch: MBMH Translate