Trần Giang Hà lại cố tình nói: “Đã trễ thế này, trở về Đại học Quảng Đông sẽ không còn mở cửa, nếu không tối nay ở khách sạn với tôi đi, tôi ôm cậu ngủ.”
“Trần Giang Hà, cậu đủ rồi.”
Khương Diệc Xu còn chưa phản đối thì Hàn Thu Nhã liền đã nghe không nổi nữa, vươn tay kéo Khương Diệc Xu ra sau thoát khỏi nanh vuốt của anh, che chắn cho cô nói: “Cậu đừng hở một tí đùa bỡn lưu manh.”
“Cậu yêu đương gọi là giở trò lưu manh sao?” Trần Giang Hà trừng mắt nhìn.
“Hừ.”
Hàn Thu Nhã hừ nhẹ một tiếng, nắm tay Khương Diệc Xu dẫn cô đi: “Chúng ta nhanh đi về, nếu không sang năm cậu phải xin nghỉ về nhà dưỡng thai.”
“Thu Nhã, tôi thật sự cảm ơn cậu!”
Trần Giang Hà đốt điếu thuốc, đưa mắt nhìn Hàn Thu Nhã dẫn Khương Diệc Xu tốc độ quá giang xe rời đi, trong lòng anh cũng thả lỏng.
“May mà ở cổng trường, cũng may nhờ có Hàn Thu Nhã đi theo, nếu như xuất hiện dưới tầng ký túc xá, vậy thì không dễ làm rồi.”
“Lễ Giáng Sinh quá bận rộn không thể dành chút thời gian chuẩn bị quà tặng cho Khương Diệc Xu, khi nguyên đán sẽ tặng cho cô một món quà lớn.”
Trần Giang Hà búng tàn thuốc lá, quay người đang chuẩn bị trở lại ký túc xá, giương mắt lại nhìn thấy Lâm Tư Tề.
“Tôi vừa rồi cái gì cũng không nhìn thấy.”
Lâm Tư Tề nghiêng mặt sang một bên, né tránh ánh mắt Trần Giang Hà, sau đó cầm trái táo đưa cho anh.
Trần Giang Hà vứt bỏ tàn thuốc trong tay, sau khi đạp tắt, thản nhiên nhận lấy trái táo cô đưa đến, lạnh nhạt nói: “Không cần như vậy, cậu là thư ký của tôi, sớm tiếp xúc với chuyện riêng của tôi, cũng rất tốt.”
“Hừ.” Lâm Tư Tề thì thầm một tiếng, nói: “Ngày mai tôi sẽ từ chức không làm.”
“Ồ, thư ký quèn còn nóng nảy sao?” Trần Giang Hà nhíu mày.
Lâm Tư Tề quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt hồng hồng, khịt mũi nói: “Tôi rất dễ dụ dỗ, cậu dỗ dành tôi, hoặc là ôm tôi một chút đi.”
“Thật là một vấn đề lớn.” Trần Giang Hà bước về trước hai bước, đưa tay ôm cô một chút: “Được chưa?”
“Được rồi.” Lâm Tư Tề gật đầu, chủ động lui ra khỏi cái ôm trong ngực của Trần Giang Hà, mím môi rồi quay người chạy.
“Trước đó không lừa gạt tôi, quả nhiên dễ dụ.” Trần Giang Hà châm một điếu thuốc, không đuổi theo, việc Khương Diệc Xu tối nay đến cổng trường để đưa cho anh một trái táo có phần hơi đột ngột, bị Lâm Tư Tề nhìn thấy cũng là chuẩn bị chưa kịp.”
May mà lúc trước giữ được lý trí không có ăn cỏ gần tổ, nếu không tối nay đã trực tiếp lật thuyền.
Dựa trên sự hiểu biết của Trần Giang Hà về Lâm Tư Tề, khó có khả năng cô sẽ chỉ điểm cô Từ vạch trần anh, có lẽ nên trở về ký túc xá đánh một giấc thật ngon, ngày mai đứng trên gió êm sóng lặng bất luận xảy ra chuyện gì.
Trần Giang Hà thoáng suy nghĩ qua, vẫn có chút không yên tâm, lúc đang ngang qua một cửa hàng sản phẩm chất lượng trong khuôn viên trường, bước vào mua một chiếc khăn choàng lụa màu đỏ, sải bước về phía tòa nhà ký túc xá giảng viên.
Lúc này, tầng dưới ký túc xá giảng viên cũng rất náo nhiệt, vốn tưởng rằng các thầy cô đều không quen thuộc với các lễ hội phương Tây, không ngờ những kẻ liếm tóc này còn sính ngoại hơn cả sinh viên, không chỉ có cây Giáng Sinh cực lớn đặt dưới lầu, còn phủ lên các loại đèn trang trí, nhấp nháy nhấp nháy lấp lánh đặc biệt bắt mắt.
Không ít cô gái đều đặc biệt chạy đến dưới lầu ký túc xá giảng viên đưa trái táo cho giảng viên trẻ tuổi.
Ngoài ra còn có một số giảng viên ngoài trường, lái xe đến nơi này tặng quà cho giảng viên nữ ngưỡng mộ trong lòng.
Trần Giang Hà lơ đãng quét một vòng, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Phó Chủ Nhiệm Khoa Thương mại Quốc tế Đại học Sư phạm Hoa Trung, Trương Đông Lai.
Trương Đông Lai dựa người vào cửa xe của chiếc BMW X5, cốp xe đang mở, bên trong chất đầy quà tặng mắc tiền, khiến một số cô gái chưa thấy qua cảnh đời dừng chân lại xem, trong miệng phát ra tiếng kêu quao quao.
Trương Đông Lai cũng không thèm liếc nhìn các cô gái này, luôn luôn cầm điện thoại hai mắt nhìn chăm chú, vừa rồi gửi hơn mười “Phó Chủ Nhiệm Trương, chào anh.”
Lúc này, một chàng trai cao lớn đẹp trai xuất hiện trước mặt Trương Đông Lai, cười đùa cợt nhã chào hỏi với hắn ta.
“Cậu là?” Trương Đông Lai nhìn sinh viên nam trước mắt, cảm giác có chút quen mắt, nhưng lại hoàn toàn không nhớ nổi anh tên gì.
“Tôi là” anh hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ muốn giúp tôi gọi cô Từ xuống sao?” Trương Đông Lai nhìn Trần Giang Hà, không mặn không nhạt hỏi ngược lại.
Trần Giang Hà cười một chút, nói: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là đặc biệt đến nhắc nhở một câu, lát nữa ngẩng đầu nhìn tầng năm, sẽ có sự ngạc nhiên mừng rỡ không ngờ tới.”
Dứt lời, Trần Giang Hà từ trong túi lấy ra một trái táo xanh bị người cắn, ném bên cạnh Trương Đông Lai, sau đó xoay người vào tòa nhà ký túc xá giảng viên.
Trương Đông Lai nhíu mày, đầu tiên là cần lấy điện thoại ra liếc nhìn, Từ Chỉ Tích vẫn không trả lời tin nhắn, gọi điện thoại thì không có người nghe.
Một lúc sau, Trương Đông Lai theo bản năng ngẩng đầu nhìn về tầng năm, mới đầu không nhìn ra thứ gì, đôi mắt chợt lóe, đột nhiên phát hiện chỗ ánh đèn phòng khách sáng lên, sau đó có người đến khéo rèm cửa sổ lên.
Nhưng, rèm cửa sổ đó chỉ kéo một nửa, còn lại một nửa mượn ánh đèn, vừa có thể nhìn thấy hai bóng dáng đan xen lẫn nhau, dường như đặc biệt thân mật.
------
Dịch: MBMH Translate