"Ồ, quảng lý Hoàng đâu? Mới vừa rồi còn thấy cậu với hắn nói chuyện phiếm, sao trong thời gian nháy mắt liền không thấy người rồi."
Hoàng Thế Hiền chân trước vừa đi, Triệu Hương Ngưng liền từ phố ăn uống đối diện đi tới, cô gần đây đều ăn uống ở đại học Long Động, mỗi ngày đều muốn tới căn cứ của Trần Giang Hà đi dạo hơn mấy vòng.
"Hoàng ca đi làm việc." Trần Giang Hà mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó hỏi Triệu Hương Ngưng; "Giám đốc Triệu, đồ ăn ở phố ẩm thực cửa sau trường học chúng tôi có hợp khẩu vị của cô không?"
"Rất tốt, tôi rất thích." Triệu Hương Ngưng mỉm cười, mang theo hồi ức nói: "Trước kia lúc tôi đi học, trường học là quản lý khép kín, đồ ăn ở căng tin giống như đồ ăn cho lợn, quả thực là ác mộng."
"Lúc tôi học cấp hai, cũng đã từng trải nghiệm đau đớn tương tự."
Trần Giang mỉm cười, chợt hỏi: "Giám đốc Triệu nếu như không chê, tôi lên lầu dọn dẹp một phòng cho cô, về sau ở lại đây như thế nào?"
"Tôi như thế nào không biết xấu hổ chứ, tôi chỉ là lại đây đi vài vòng, xem phòng kinh doanh của cậu phát triển như thế nào, qua mấy ngày nữa tôi cũng phải chuyển qua bên chỗ quản lý Hoàng rồi." Triệu Hương Ngưng vung tay, cười khéo léo từ chối.
"Về sau cô cũng phải di chuyển thường xuyên, không cần khách khí."
Trần Giang Hà nhếch miệng cười, chân thành mà nói: "Huống chi chúng ta còn là đồng hương, lễ mừng năm mới về nhà, tôi còn phải mang bạn bè đi bái phỏng còn quấy rầy ngài đây."
Câu nói này của anh, rõ ràng cho thấy là đang mở đường cho Tần Thiệu Hải.
"Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh." Triệu Hương Ngưng cười tủm tỉm nói: "Tôi mua một căn nhà ở bến xe khách Nam Thành, quãng thời gian trước mới vừa trùng tu xong, dự định trước năm mới sẽ đến đó, cậu đưa bạn cậu tới nhà tôi, vừa lúc náo nhiệt một chút."
"Những ngôi nhà ở gần bến xe khách Nam Thành cũng không hề rẻ, chị Triệu thật là lợi hại."
Trần Giang Hà lặng lẽ thay "giám đốc Triệu" đổi thành "chị Triệu", giơ ngón tay cái khen ngợi cô đến mức mặt mày hớn hở.
"Từ lúc tôi tốt nghiệp đến bây giờ cũng đã hơn mười năm, mới miễn cưỡng mua được một căn hộ, làm sao được tính là lợi hại chứ?"
Triệu Hương Ngưng cười lắc đầu một cái, nhìn Trần Giang Hà, lại quay đầu nhìn về phía căn cứ địa mua hàng của nhóm người theo đuổi ánh sáng, cảm khái nói: "Cậu mới là thật lợi hại, lúc tôi bằng tuổi này của cậu, chỉ là một cô gái ngốc nghếch học vẹt, mà cậu đã xây dựng nổi một đoàn thể gần trăm người, sự nghiệp ngày càng thăng hoa."
"Lúc cậu còn chưa có nền tảng gì, liền dám làm kinh doanh dưới danh nghĩa tập đoàn Xí Nga, kiến thức với lòng can đảm đều vượt xa người thường, hiện tại có căn cứ địa, bước kế tiếp phải là nhảy ra khỏi công ty 9527, tự chủ lập nghiệp đúng chứ?"
Triệu Hương Ngưng bỗng nhiên nhìn lại, ánh mắt nóng rực mà nhìn Trần Giang Hà.
Nghe được Triệu Hương Ngưng nói những lời này, Trần Giang Hà chỉ nhếch miệng cười, căn bản lười thay mình giải thích.
Bởi vì trong lòng Trần Giang Hà rất rõ ràng, chiến lược của Nhu Mễ Mua Nhóm là đốt tiền trợ cấp cho người bán hàng hiện nay đã tạo ra áp lực sinh tồn rất lớn đối với công ty 9527.
Công ty đang trong lúc dùng người, chỉ cần não của lãnh đạo cấp cao không bị úng nước, sẽ không có khả năng chọn anh khai đao ở thời điểm quan trọng này.
Thương trường như chiến trường.
Lâm trận trảm tướng là tối kỵ của binh gia! Cho dù bây giờ cánh chim của Trần Giang Hà ngày càng cứng cáp, ủng binh tự trọng, vậy thì sao? Chỉ cần anh không vội nhảy ra, với quy mô đoàn đội và năng lực nghiệp vụ bây giờ của anh, lãnh đạo công ty chỉ có thể tìm mọi cách nghiêng càng nhiều tài nguyên về phía anh, dùng hết sức thu mua lòng người, mà không phải cường thế chèn ép, ép anh tạo phản.
Triệu Hương Ngưng liếc nhìn Trần Giang Hà, vấn đề của cô rõ ràng rất nghiêm túc, sao anh cứ cười hời hợt như vậy?
“Giám đốc Trần, cậu chỉ cười cười không nói lời nào, là có ý gì?” Triệu Hương Ngưng nhịn không được hỏi.
“Không có ý gì.” Trần Giang Hà nhún nhún vai, nói: “Tôi còn có chút việc, đi trước đây.”
Nói xong thì xoay người rời đi, không dây dưa dài dòng thêm chút nào.
Triệu Hương Ngưng sửng sốt một chút, Trần Giang Hà người này vừa rồi còn đang rất khách sáo với cô, trong nháy mắt đã trở mặt không nhận người?
“Người trẻ tuổi này, có chút vô tình nha...”
Triệu Hương Ngưng nhìn bóng lưng Trần Giang Hà, nhớ đến trước kia khi Tôn Hạo Lâm đánh giá cậu ta, nói tên nhóc này chính là một con ngựa hoang, chỉ có thể mặc cho nó giương oai rong ruổi trên thảo nguyên, không nên nghĩ cách để giữ lại nuôi nhốt, nếu không sẽ dễ dàng bị phản tác dụng.
Gần đến tết dương lịch, mấy tòa nhà dạy học trong Học viện Tài chính Quảng Đông đều trở thành phòng thanh nhạc tạm thời của các sinh viên, lúc đi trên đường luôn có tiếng hát quanh quẩn bên tai.
“Tôi rốt cục nhìn thấy, tất cả mộng tưởng đều nở hoa, tuổi trẻ theo đuổi, tiếng ca lảnh lót.”
Khi Trần Giang Hà đến hiện trường tập luyện đêm giao thừa, Lâm Tư Tề mặc váy đen đang hát thử ca khúc mới "Đôi cánh vô hình" của Trương Thiều Hàm.
“Tốt!!!”
Lâm Tư Tề vừa hát xong, Trần Giang Hà lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi, bốp bốp bốp rất có tiết tấu.
Nói thật, khả năng nhận diện âm thanh của Lâm Tư Tề rất cao, giọng nói ngọt ngào, lúc vừa chợt nghe rất có vài phần ý nhị của bài hát gốc, tuy lúc hát phần điệp khúc hơi thở không ổn định, âm cao có chút không lên được, nhưng nếu biểu diễn ở tiệc mừng năm mới của lớp thì vẫn hoàn toàn đủ dùng.
Trần Giang Hà dẫn đầu vỗ tay, các bạn khác ở hiện trường cũng vỗ tay, ồn ào: "Nghe chưa đủ, hát lại lần nữa.”
“Lớp trưởng đến rồi, tớ sẽ không bêu xấu nữa.”
Lâm Tư Tề cười tinh nghịch, cầm micro đi đến trước mặt Trần Giang Hà: "Lớp trưởng, cậu hát một bài đi.”
“Được, tôi cũng thử bài "Đôi cánh vô hình" mà cậu vừa hát.”
------
Dịch: MBMH Translate