Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 190 - Chương 190: Đưa Cậu Đi Xem Tuyết, Có Việc Thư Ký Làm

Chương 190: Đưa Cậu Đi Xem Tuyết, Có Việc Thư Ký Làm Chương 190: Đưa Cậu Đi Xem Tuyết, Có Việc Thư Ký Làm

“Khương Diệc Xu, anh yêu em!”

“Khương Diệc Xu, anh cũng yêu em!”

Sau khi kết thúc dạ hội tết dương lịch của lớp 1, Trần Giang Hà bắt xe đi đến Trung Đại, lúc anh xuất hiện ở dưới toà nhà ký túc xá nữ sinh, một đám nam sinh đang ở dưới lầu không biết xấu hổ gọi tên Khương Diệc Xu, lớn tiếng tỏ tình.

“Mấy người anh em, nói nhỏ chút, tiết kiệm chút sức lực, chờ tôi gọi cô ấy xuống rồi các người thổ lộ, hiệu quả có thể tốt hơn một chút.”

Trần Giang Hà là một người phúc hậu, ra dấu tay ý bảo bọn họ nhỏ giọng một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Khương Diệc Xu.

Khương Diệc Xu rất nhanh đã chạy xuống, bởi vì trước khi Trần Giang Hà đến không nói lời nào, cho nên cô không giống như thường ngày ở dưới ký túc xá chờ anh.

Cô vốn đang định nhét tai nghe vào nghe nhạc để che đậy tạp âm dưới tầng rồi đi ngủ, nhưng lúc nhận được điện thoại của Trần Giang Hà, lập tức bò dậy từ trong chăn, áo khoác cũng chưa kịp mặc thêm, chỉ kịp mang chiếc dép bông thỏ nhỏ của cô rồi chạy lạch bạch lạch bạch, xuất hiện trước mặt Trần Giang Hà.

"Cậu vừa mới tắm sao?"

Trần Giang Hà kinh ngạc nhìn Khương Diệc Xu, cô nhóc này chỉ mặc áo ngủ, hai má đỏ bừng, tóc mai hơi ướt, chiếc cằm trắng nõn tinh xảo còn vương chút bọt nước trong suốt, trên người cũng có mùi thơm thoang thoảng của tắm rửa, so với mùi sữa bình thường có trên người cô thì hơi nồng hơn một chút, nhưng mà vẫn rất dễ ngửi.

“Chạy, chạy có hơi gấp, đổ mồ hôi...” Khương Diệc Xu nhẹ nhàng thở dốc, nhỏ giọng giải thích.

“Bé ngốc này.” Trần Giang Hà cười cười, sau đó giơ tay lau mồ hôi trên cằm và gò má giúp cô, xúc cảm mềm mịn giống như đang vuốt ve đậu hũ, làm cho người ta luyến tiếc thu tay lại.

Động tác này của Trần Giang Hà, trực tiếp thể hiện trước mặt của những nam sinh vừa rồi đứng ở dưới lầu lớn tiếng hô "Khương Diệc Xu, anh yêu em".

Những sinh viên tài cao ở 985 này có đôi khi cũng thật đê tiện, biết rõ Khương Diệc Xu đã là hoa có chủ, nhưng vẫn tà tâm không dứt với người ta, đợi đến khi chính chủ đến cho ăn đầy cẩu lương trước mặt, thì lại lập tức cụp đuôi, thành thật đứng một bên phát ngốc.

Một chút tâm huyết cũng không có.

Nếu Trần Giang Hà làm như vậy ở Học viện Tài chính Quảng Đông, phỏng chừng đã sớm có người xắn tay áo lên tìm anh làm một trận.

Sinh viên Học viện Tài chính phần lớn đều là kiểu người vô tư không coi trọng mọi việc, học hành thì như cá mặn, đánh nhau thì nhiệt tình mạnh mẽ, sau khi ra trường dù có thành công đến mấy thì tóm lại vẫn còn trẻ, nhiệt huyết phương cương, xem nhẹ sống chết, không phục thì lập tức làm...

Nói đi cũng phải nói lại.

Khương Diệc Xu cũng rất phối hợp với Trần Giang Hà, đứng yên để anh sờ soạng một hồi lâu, làn da non mịn đều đổi thành màu đỏ ửng rồi mới nhẹ giọng nhẹ nhàng nói một câu: "Có hơi đau.”

“Ồ.”

Trần Giang Hà lưu luyến thu tay lại, sau đó cởi áo khoác và khăn quàng cổ, quấn chặt lên người cô từ cổ đến đùi.

“Nhắm mắt lại, tặng cậu một món quà.”

Trần Giang Hà bọc kín Khương Diệc Xu, xoa xoa tay, cười nói.

“Ồ.”

Khương Diệc Xu gật đầu, nghe lời nhắm hai mắt lại.

“Haizz, cô nhóc này sao càng nhìn càng đẹp vậy.”

Trần Giang Hà thở dài, vốn chỉ muốn tặng quà, lại nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi môi trong suốt của cô một cái, sau đó thừa dịp khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng, muốn mở mắt ra, lập tức lấy hai tấm vé từ trong túi ra, sau đó nắm tay cô nhét vào lòng bàn tay.

“Đây là?”

Khương Diệc Xu hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn hai tấm vé kia, thế mà lại là vé máy bay từ sân bay Bạch Vân bay đến sân bay quốc tế ở thủ đô.

“Nghe nói Bắc Kinh có tuyết rơi, tôi đặt vé máy bay, dẫn cậu đi xem cảnh tuyết ở Cố Cung.”

Vẻ mặt Trần Giang Hà nghiêm túc nói với Khương Diệc Xu.

Khương Diệc Xu nắm chặt hai tấm vé máy bay này, ngơ ngác nhìn chăm chú Trần Giang Hà, cô nhớ rất rõ ràng, lúc lớp 10 có một bài kiểm tra văn, đề bài là ước mơ của bạn, các bạn học đều viết kế hoạch và mặc sức tưởng tượng đối với tương lai, chỉ có mỗi cô viết "Ước mơ của tôi là đi Bắc Kinh, nhìn tuyết ở Cố Cung".

Có thể người phương Bắc đã quen nhìn thấy tuyết, rất khó tưởng tượng người Quảng Đông từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thấy tuyết rốt cuộc có khát khao như thế nào đối với cảnh tuyết, mà Cố Cung ở Bắc Kinh gần như đều là khát khao của mỗi thiếu niên.

"Sao lại nhìn tôi phát ngốc vậy, có phải gần đây bận ôn tập, không có thời gian đi không?"

Trần Giang Hà nhìn Khương Diệc Xu, nói: "Vé máy bay có thể trả, chờ nghỉ đông rảnh rỗi lại đi cũng được.”

Trần Giang Hà vừa dứt lời, Khương Diệc Xu lập tức chủ động ôm lấy anh, lao đầu vào trong ngực anh.

“Tớ… tớ rất vui vẻ nha.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0