Ánh mắt Khương Diệc Xu lóe lên, cảm giác khi nhận được hai tấm vé máy bay này càng làm cho cô kích động, vui sướng hơn so với trước kia khi nhận được thư thông báo trúng tuyển.
“Cậu vui vẻ là tốt rồi.”
Trần Giang Hà sờ sờ mái tóc của cô, cười hỏi: "Hai tấm vé máy bay mà đã khiến cậu nhào vào ngực rồi, về sau nếu mua cho cậu nhiều đồ ăn ngon hơn nữa, có khi nào muốn sinh con cho tớ luôn hay không?"
“Không thèm.” Khương Diệc Xu xấu hổ lắc đầu, đỏ mặt lui về phía sau vài bước.
Trần Giang Hà rất thích dáng vẻ hai má ửng đỏ, xấu hổ nói "Không thèm" của cô, cảm giác xấu hổ của cô hoàn toàn tương phản với khi Từ Chỉ Tích nói "Sao tôi lại có học sinh vô sỉ như cậu", nhưng đều làm cho tim người ta đập thình thịch.
Nhưng mà đêm nay Trần Giang Hà không có cách nào ở lại Trung Đại lâu, chỉ có thể lần nữa nắm tay cô, dặn dò: "Vé máy bay để ở chỗ cậu trước, áo khoác và khăn quàng cổ cậu cũng bảo quản thay tớ nhé, ngày mai sau khi tớ họp xong cuộc họp thường niên của công ty sẽ đến tìm cậu."
“Được.” Khương Diệc Xu gật gật đầu.
“Vậy tớ về trước, ngày mai gặp lại.”
Trần Giang Hà phất tay tạm biệt.
“Tớ, tớ tiễn cậu.”
Khương Diệc Xu đuổi theo bước chân Trần Giang Hà, cùng cậu sóng vai đi đến cổng trường.
Gió đêm lạnh lẽo, ánh trăng trong suốt màu bạc phủ xuống mặt đất, ngoài sân trường có pháo hoa bay lên không trung, vù một tiếng, sau đó ầm ầm nổ tung, nhuộm đẫm những màu sắc sặc sỡ ngắn ngủi ở trong bầu trời đêm.
Đi được nửa đường, Trần Giang Hà nắm tay Khương Diệc Xu, nhét vào trong túi.
“Vẫn còn lạnh sao?”
Trần Giang Hà cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lẽo từ tay cô, thân mình run rẩy trong gió.
“Có một chút.” Khương Diệc Xu sợ Trần Giang Hà đuổi cô về ký túc xá, nói hơi lạnh xong thì lập tức bổ sung: “Trong ký túc xá của tớ có nước nóng, đưa cậu đến cổng trường xong thì tớ trở về ngâm chân một cái là ấm thôi.”
Trần Giang Hà gật đầu, nhìn cô nói: "Tớ có một biện pháp có thể làm cho thân thể nhanh chóng ấm lên, có muốn thử không?"
“Biện pháp gì?” Khương Diệc Xu có chút tò mò.
“Ừm.” Trần Giang Hà nhìn xung quanh, phát hiện trên đường không có ai, đưa tay cô xê dịch về một vị trí nào đó.
“A.”
Khương Diệc Xu giật mình kêu một tiếng, sau đó nhanh chóng che miệng, vừa rồi trong nháy mắt khi sờ chỗ đó cô cảm thấy giống như sờ vào công tắc điện, cả người đều run rẩy mấy cái, cảm giác điện giật từ ngón tay truyền khắp toàn thân, hai má lập tức đỏ ửng sau đó lan đến bên tai.
"Có phải ấm hơn chút rồi không?" Trần Giang Hà cười hỏi cô, lại phát hiện cô nhóc đang xấu hổ đứng tại chỗ không dám động đậy.
“Chạm một chút đã như vậy, sau này nếu như... ấy gì đó, có lẽ chắc là không thể ở trong nước, chỉ có thể ở trên đất bằng, nếu không dòng điện quá mạnh, khó chống đỡ.”
Trong lòng Trần Giang Hà âm thầm mơ màng.
Nói thật, loại cảm giác này cực kỳ trân quý, cũng chỉ ở độ tuổi này mới có, sau này khi trải qua nhiều rồi thì dần dần rất khó thể nghiệm được cảm giác điện giật này nữa.
Sau khi đi nhờ xe trở về trường, khắp nơi trong sân trường đều là mùi khói thuốc súng, trên không trung đang đốt pháo hoa chúc mừng năm mới dương lịch, trong rừng cây nhỏ của trường học cũng có tiếng pháo bốp bốp không ngừng, nghĩ đến các cặp tình nhân đều xúc động tập thể vào ngày đặc thù này, thuận thế khai hỏa làm phát pháo đầu tiên của năm mới.
"Mẹ nó, ông đây hình như đang yêu đương với sự cô đơn, cô Từ không phối hợp, Khương Diệc Xu chưa chuẩn bị tốt, phát pháo đầu tiên khi nào mới có thể khai hỏa?"
Trần Giang Hà đi trên đường, ngậm một điếu thuốc, thật muốn gọi điện thoại gọi thư ký nhỏ xuống, thể nghiệm câu nói mà các ông chủ thối tha thường xuyên treo bên miệng: Có việc thư ký làm, không có việc làm thư ký.
“Bí thư nhỏ, cậu ngủ chưa?”
Trần Giang Hà lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lâm Tư Tề.
“Chưa ngủ, vừa tắm xong đi ra, còn quấn khăn tắm, quần áo còn chưa kịp mặc.”
Giọng nói của Lâm Tư Tề vẫn ngọt ngào như trước, nhưng lượng đường đêm nay dường như có chút vượt mức, mang theo một chút trêu ghẹo trêu chọc tâm hồn người khác: "Đêm nay lạnh quá, bạn cùng phòng đều đi hẹn hò, chỉ còn một mình tớ cô đơn.”
Trần Giang Hà nhếch miệng cười: "Tôi nghi ngờ cậu đang ám chỉ tôi.”
“Không cần nghi ngờ, chính là ám chỉ cậu.”
Lâm Tư Tề cười nói: "Đêm giao thừa nên cùng người mình thích trải qua, làm điều mình muốn, yêu người mình yêu.”
“Có đạo lý.”
Trần Giang Hà gật đầu, hay cho câu "làm điều mình muốn, yêu người mình yêu", đây không phải là ám chỉ, mà là nói rõ: "Tối nay nóng trong người, muốn nói với cậu về dự án mấy trăm triệu."
Nghe vậy, con ngươi Lâm Tư Tề sáng ngời, mỉm cười hỏi: "Nói chuyện ở đâu, đến ký túc xá của tớ không?”
“Ký túc xá dễ bị lộ.”
Trần Giang hà sờ sờ cằm, nói: “Rừng cây nhỏ khá thích hợp, mặc bộ váy lễ phục màu đen, mang tất chân, tóc buộc hai đuôi ngựa…”
“Thật hư…”
Lâm Tư Tề không kìm lòng được tưởng tượng ra khung cảnh vừa rồi Trần Giang Hà nói, trong đầu lập tức có hình ảnh minh hoạ, mím môi, nói: "Lớp trưởng, cậu ở đâu? Tớ thay quần áo xong sẽ đi tìm cậu.”
“Tôi đang ở...”
Trần Giang Hà nhìn trái nhìn phải, vừa muốn nói vị trí, kết quả miệng đang phun ra ba chữ bỗng nhiên bị kẹt cứng, giương mắt nhìn thấy Từ Chỉ Tích và một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục nghề nghiệp vừa nói vừa cười đi đến trước mặt.
“Tôi có chút việc, làm xong thì nói sau.”
Trần Giang Hà vội vàng cúp điện thoại, hít sâu vài hơi không khí lạnh để mình tỉnh táo lại.
“Trần Giang Hà!”
Từ Chỉ Tích thấy Trần Giang Hà, thế mà lại chủ động giơ tay chào hỏi anh.
“Cô Từ.”
Hai tay Trần Giang Hà đút túi, vẻ mặt lạnh nhạt tiến lên chào hỏi.
“Đã trễ thế này còn chưa về ký túc xá nghỉ ngơi sao?” Từ Chỉ Tích mỉm cười hỏi.
"Pháo hoa bên ngoài quá ồn ào, quấy rầy em ôn tập chuẩn bị thi, cho nên em dứt khoát ra ngoài đi dạo một vòng." Sắc mặt Trần Giang Hà không đổi bắt đầu nói bậy.
“Hả?”
Từ Chỉ Tích liếc anh một cái, thầm nghĩ hoá ra cậu cũng biết ôn tập chuẩn bị thi? Vậy thì thi cuối kỳ chắc là không cần mình bận tâm rồi.
“Chỉ Tích, cậu ta chính là tên nhóc thối mà cậu thường nhắc tới với tớ... Ặc, lớp trưởng, Trần Giang Hà?”
Lúc này, cô gái mặc trang phục nghề nghiệp bên cạnh Từ Chỉ Tích cười hỏi một câu.
“Đúng vậy.”
------
Dịch: MBMH Translate