Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 192 - Chương 192: Các Bạn Cùng Phòng Là Thần Bổ Đao

Chương 192: Các Bạn Cùng Phòng Là Thần Bổ Đao Chương 192: Các Bạn Cùng Phòng Là Thần Bổ Đao

Từ Chỉ Tích gật đầu, sau đó thuận tiện giới thiệu với Trần Giang Hà: "Vị này là bạn tốt của tôi, phó giáo sư, tiến sĩ luật, Đào Hân Nhiên.”

“Phó giáo sư trẻ tuổi như vậy, còn là tiến sĩ luật?”

Con ngươi Trần Giang Hà co lại, vẻ ngoài cửa Đào Hân Nhiên không tính là xuất chúng, bộ tóc ngắn ngang tai khiến thoạt nhìn trông cô rất sạch sẽ nhanh nhẹn, đeo kính gọng đen hơi có vẻ trí thức, trang phục nghề nghiệp trên người lại nâng cao khí chất của cô lên mấy cấp bậc, dựa theo xếp hạng của Vương Viễn Bằng mà phân chia, miễn cưỡng có thể bình chọn bốn sao.

Tuy nhiên, đây chỉ là những thứ phụ.

Mấu chốt là Đào Hân Nhiên lại ở học viện luật của Trung Đại?

Nếu nhớ không lầm, tình địch số một của mình ở Trung Đại chính là Lý Hoằng Văn học luật ở học viện, hơn nữa còn là phó chủ tịch hội sinh viên.

Trần Giang Hà lập tức nhớ đến Lý Hoằng Văn, còn có bài BGM quen thuộc kia, Nhất Tiễn Mai.

“Trước kia chỉ nghe tên, không thấy người, đêm nay gặp, tôi cảm thấy bạn học Trần Giang Hà nhìn rất quen mắt, hình như tôi đã gặp ở đâu đó.”

Đào Hân Nhiên đẩy mắt kính, nhìn kỹ Trần Giang Hà, mỉm cười nói.

“Thật ư?” Trong lòng Trần Giang Hà căng thẳng, sắc mặt lại như không có việc gì cười cười, nói: "Em cũng cảm giác đã gặp cô Đào ở đâu đó, rất giống một người chị xinh đẹp nhà bên.”

“Miệng lớp trưởng Trần thật ngọt.” Đào Hân Nhiên cười cười, quay đầu nhìn Từ Chỉ Tích đầy thâm ý, nói:" Khó trách cô Từ thường treo tên cậu bên miệng.”

“Ai nha, cậu nói bừa gì vậy.” Từ Chỉ Tích giận nhẹ một câu, thúc giục cô: “Đi mau đi mau, chậm thêm chút nữa sẽ không kịp về xe Trung Đại mất.”

“Được được được, tôi đi, tôi đi, để lại không gian riêng cho cậu và lớp trưởng Trần.”

Vị tiến sĩ luật Đào Hân Nhiên này cũng không đứng đắn chút nào, vừa đi vừa đẩy Từ Chỉ Tích về phía Trần Giang Hà.

Từ Chỉ Tích:...

Trần Giang Hà vai kề vai đi cùng Từ Chỉ Tích giống như đôi tình nhân, đưa Đào Hân Nhiên đi đến cổng trường, bắt xe trở về Trung Đại.

Đào Hân Nhiên đi rồi, Từ Chỉ Tích lấy điện thoại ra bấm một dãy số, đưa cho Trần Giang Hà, nói: "Đây là số điện thoại của cô Đào, cậu lưu lại một chút, sau này lúc gây dựng sự nghiệp có vấn đề gì liên quan đến pháp lý, có thể trực tiếp hỏi ý kiến cô ấy.”

“À.” Trần Giang Hà lưu số điện thoại lại, lúc ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt cô Từ rất dịu dàng, chớp chớp mắt nhìn chăm chú vào anh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Từ Chỉ Tích lóe lên, nghiêng mặt nhìn về nơi khác.

Trần Giang Hà nở nụ cười, đưa tay ngoắc ngón tay Từ Chỉ Tích.

Từ Chỉ Tích ngoài ý muốn không giãy dụa, mặc cho anh nắm chặt, sau đó mười ngón tay đan vào nhau.

“Cô xem, pháo hoa trên trời rất đẹp.”

Trần Giang Hà dùng tay kia chỉ về phía bầu trời đêm.

Từ Chỉ Tích ngẩng đầu nhìn theo ngón tay anh, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp: "Quả thật rất đẹp.”

“Cô Từ.”

Trần Giang Hà lại gọi cô một tiếng.

“Hả?” Từ Chỉ Tích cúi đầu nhìn anh.

Trần Giang Hà quyết đoán hôn qua.

“Ưm...”

Từ Chỉ Tích hơi giật mình, cả người sửng sốt vài giây rồi yên lặng nhắm mắt lại.

Đêm giao thừa, để cho cậu ấy thực hiện được một lần đi...

Từ Chỉ Tích nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ.

……

Rạng sáng, Trần Giang Hà trở về ký túc xá 414.

Trong ký túc xá, chỉ có giường ngủ của Vương Viễn Bằng trống không, mấy người khác đều ở đây.

Trần Giang Hà vừa mới vào cửa, Tôn Thiên lập tức nhảy nhót đứng lên từ trên giường, đầu cũng sắp chạm đến đỉnh đến trần nhà, kích động cười nói: "Hehe, Tam ca đã trở lại!"

Trần Giang Hà còn tưởng rằng anh ta đang hoan nghênh mình, không nghĩ đến anh ta lạch cạch xuống giường, giơ tay hướng về những người khác đang ngủ ở trên giường đòi: "Tôi thắng, Lưu ca, Khải Tử, Tuấn ca, đưa tiền đây.”

Lưu Đống Lương, Trương Khải, Lý Tuấn cả ba người đều lúng túng liếc mắt nhìn Trần Giang Hà, đã đánh cược thì phải chịu thua, mỗi người móc đưa cho Tôn Thiên mười đồng.

“Một đám khờ khạo.”

Trần Giang Hà thấy thế, đành im lặng lắc đầu, mấy người khờ khạo này chắc chắn nhàn rỗi đến phát chán, nên mới cược xem đêm nay anh có về ngủ hay không, kết quả Tôn Thiên toàn thắng.

Bây giờ miệng Trần Giang Hà đang tê dại, tay cũng ướt sũng, nhưng anh không muốn đi súc miệng, cũng không muốn rửa tay, chỉ nghĩ muốn nằm trên giường nhớ lại dư vị tuyệt vời không thể tả trong nửa giờ vừa rồi.

Lúc này, Tôn Thiên cợt nhả lại gần, đưa cho anh một tờ mười đồng: "Tam ca, tôi là người phúc hậu, sẽ không ăn một mình, mười đồng này anh nhận đi.”

“Ném lên bàn là được.”

Trần Giang Hà bĩu môi, không muốn giơ tay, cũng lười nhiều lời, nói một cậu xong nằm luôn xuống giường.

“Đêm nay anh có gì đó không bình thường nha, trước kia khi về ký túc xá trên người đều thơm, sao lần này mùi vị hơi thay đổi, trong mùi thơm ngát lại mang theo chút thoang thoảng của mùi nước biển.”

“Chết tiệt, Tiểu Thiên, cậu thật độc.”

Trần Giang Hà trở mình, xốc chăn lên che mình lại, Lưu Đống Lương, Trương Khải, Lý Tuấn Tề đầu quay đầu nhìn về phía anh, ánh mắt đều có chút phức tạp.

“Cũng may, không phải mùi thơm trên người Lâm Tư Tề, mà là của cô Từ.”

Tôn Thiên cười hắc hắc, hài lòng rời đi, rút mấy tờ giấy trên bàn, ngâm nga khúc nhạc không đàng hoàng rồi đi WC.

“Nhóc chó này, cái mũi thật thính.”

Trần Giang Hà nở nụ cười, nhìn ba người Lưu Đống Lương, Trương Khải, Lý Tuấn, nháy mắt mấy cái nói: "Các cậu đừng hiểu lầm, tôi và cô Từ trong sạch.”

“Ừm, trong sạch.”

Ba bạn cùng phòng không hẹn mà cùng gật đầu.

“Mềm không?”

Lưu Đống Lương không đầu không đuôi hỏi một câu.

“Có phải rất mượt không?” Trương Khải cũng hỏi.

“Chắc chắn rất sảng khoái nhỉ?” Lý Tuấn đi theo bổ thêm một đao.

Trần Giang Hà: "...”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0