Ngay cả Lưu Đống Lương, người có số lần vắng mặt ngang bằng với Trần Giang Hà và thành tích học tập có lẽ còn kém hơn Trần Giang Hà, lúc này cũng lấy tài liệu các môn học ra rồi ngồi vào chiếc bàn nhỏ và nghiên cứu địa điểm thi một cách cẩn thận, rón ra rón rén làm phao nhỏ.
"Lão Lưu kia, anh làm vậy là không được, bị giám thị bắt tại chỗ thì mệt đó, chỉ một chút thôi cũng bị phạt nặng thậm chí còn bị đình chỉ. Tốt nhất là không nên mạo hiểm."
Trần Giang Hà bước tới bên cạnh Lưu Đống Lương, cười hì hì thuyết phục anh ta đừng chơi tiểu xảo, để tránh cho trộm gà không được còn mất nắm thóc.
"Cậu nói đúng lắm." Lưu Đống Lương gật gật đầu đồng ý, nhưng vẫn tiếp tục lật tài liệu chép phao, còn nói đầy lý lẽ hợp tình hợp lý: “Tôi mà không có phao thì tôi không thấy yên tâm, cứ luôn thấy thiếu thiếu cái gì đó."
Nói xong, anh ta còn ngẩng đầu nhìn Trần Giang Hà, nghi ngờ nói: “Giang Hà, số lần trốn học trong học kỳ này của cậu cũng xấp xỉ như của tôi. Tôi đoán tất cả số tiền cậu tích lũy được ở trung học đều cho giáo viên hết rồi, sao bây giờ lại thi cuối kỳ, cậu không hoảng sợ chút nào à?"
"Đếch gì mà phải sợ?" Trần Giang Hà tự tin mười phần hỏi lại.
"Chẳng lẽ cậu có một tấm thẻ sắt luyện đan, kim bài miễn tử, có thể bảo đảm cậu không tạch à?" Lưu Đống Lương ngạc nhiên nói.
"Cái đó không có."
Trần Giang Hà lắc đầu, sau đó ra vẻ thần bí mà cười: “Tôi có diệu kế mà.”
Nói xong, anh châm một điếu thuốc, quay lại trước giường mình cầm một túi đồ ăn vặt, cười hì hì bước ra khỏi ký túc xá rồi đi tìm cô Từ.
"Bạn Trần Giang Hà, cậu định hối lộ tôi bằng đồ ăn vặt à?"
Từ Chỉ Tích nhìn thấy Trần Giang Hà xách theo một bao đồ ăn vặt đầy màu sắc tới tìm cô, mi mắt cong cong, cười ngọt ngào.
"Cô giáo Từ thật thông minh, chút lòng thành này của tôi còn chưa lộ ra đã bị cô phát hiện rồi." Trần Giang Hà đưa đồ ăn vặt cho cô.
Từ Chỉ Tích nhận lấy, nhìn nhìn rồi cười khanh khách mà khen: “Cậu cũng quá chu đáo rồi, toàn mua thứ tôi thích ăn thôi.”
"Phải chu đáo chứ."
Trần Giang Hà cười cười, sau đó nói: "Nếu cô đã nhận đồ của tôi thì đã là người của tôi rồi."
"Hả?" Từ Chỉ Tích nhướng mày.
"Ý tôi là... sắp thi cuối kỳ rồi cô đến chỉ dạy tôi." Trần Giang Hà nói.
“Bình thường không đốt nhan, tới lúc cần thì mới ôm chân Phật?” Từ Chỉ Tích hỏi anh.
"Thay vì ôm chân Phật, tôi có thể ôm đùi của cô được không?" Trần Giang Hà hỏi lại.
"Tên nhãi ranh..." Từ Chỉ Tích khẽ cáu một câu, sau đó lại nói: "Nếu cô là giám thị thì cô sẽ giúp em, còn mấy buổi thi khác có muốn cũng không giúp được."
"Thế là đủ rồi."
Trần Giang Hà tươi cười rạng rỡ, đột nhiên vươn tay ôm lấy cô giáo hôn cô một cái, rồi lẻn đi trước khi cô kịp phản ứng lại.
Ngày 26 tháng 1, kỳ thi cuối kỳ đã diễn ra như dự kiến.
Trong kỳ thi này, cơ bản Trần Giang Hà đã trả lời đầy đủ tất cả các môn nghệ thuật tự do và không có vấn đề gì lớn.
Hai môn duy nhất anh không được là tiếng Anh và Toán cao cấp, tình cờ lại thi liên tiếp nhau, buổi sáng tiếng Anh, buổi chiều Toán cao cấp, đúng là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí*.
(*)Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí: Giải thích ngắn gọn là chuyện vui vẻ hạnh phúc thì không gặp được nhiều nhưng tai họa xui xẻo thì đua nhau tới.
"Thần thi cử phù hộ con, học sinh Trần Giang Hà thành tâm cầu nguyện, cầu cho giám thị gác thi là người hiền lành tốt bụng, không bắt gian lận cũng không bắt phao."
Buổi sáng, Trần Giang Hà đã thầm niệm trong đầu cầu xin "Thần thi cử", cầu mong được thần che chở, rồi mới bước vào phòng thi.
"A, thần phù hộ thật rồi. Từ Chỉ Tích làm giám thị phòng thi này?"
Khi giám thị bước vào phòng, Trần Giang Hà nhướng mày, mặt mày nở hoa.
“Mặc dù có hai giám thị trước nhìn ngó trong phòng thi, nhưng có cô Từ ở đây thì làm sao mình có thể tạch môn tiếng Anh này được?”
Trần Giang Hà như đã có được chút yên tâm, sau khi phát bài thi xong, anh kiểm tra đề rồi đeo tai nghe lên và làm bài thi nghe trước.
"Hai ngắn một dài chọn câu dài, hai dài một ngắn chọn câu ngắn, câu hỏi phức tạp chọn câu D, còn không hiểu gì hết chọn on, and you, he sun for day, he on for night, and you forever..."
Mới vừa viết văn xong, Trần Giang Hà ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Tư Tề nộp bài thi rồi ra khỏi phòng.
Sau tiếng chuông lớn, anh nhận được tin nhắn trên điện thoại, đó là đáp án của bài thi nghe.
Trần Giang Hà đối chiếu bằng mắt rồi tô tô đồ đồ lung tung lên mấy cái đáp án, có lẽ anh cũng may nên không phải sửa lại nhiều, có sáu câu giống còn mấy câu khác không khớp thì sửa lại hết.
"Hoàn hảo."
Trần Giang Hà thở dài một hơi, xoay người trầm giọng hỏi Từ Chỉ Tích đang ngơ ngác nhìn anh: “Buổi chiều thi Toán cao cấp cô có làm giám thị không?”
“Không có.” Cô Từ tỉnh táo lại, lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu cô nhớ không lầm, chắc thầy Bạch là giám thị.”
"Chết."
Lòng Trần Giang Hà thắt lại, tên Bạch Khải Đông kia nổi tiếng là giám thị nghiêm khắc, ngày hôm qua có ba tên bị bắt phao trong phòng thi, sáng sớm nay đã có thông báo đình chỉ bọn họ.
------
Dịch: MBMH Translate