Bạch Khải Đông liên tục vấp phải đinh, tâm trạng có chút sụp đổ, nhưng thân là giáo viên, năng lực điều tiết cảm xúc của gã vẫn khá ổn, hít sâu vài hơi bình tĩnh lại, ánh mắt giống như camera theo dõi, đưa Tôn Thiên và Trần Giang Hà vào phạm vi theo dõi trọng điểm.
Bạn học Tôn Thiên là một trong số ít phần tử tích cực đi học trong phòng ký túc xá 414, môn toán cao cấp này bình thường anh phát huy khá ổn, việc thi đạt tiêu chuẩn là không thành vấn đề, kết quả bị Bạch Khải Đông nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, trạng thái giảm mạnh, những đề thi nghiên cứu nhiều lần trước đó đều bị đứt mạch suy nghĩ, chớ nói chi là mấy đề lớn phía sau.
Trái lại Trần Giang Hà, tuy rằng khi bị Bạch Khải Đông thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm cũng thấy rất phiền, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự phát huy.
Đề trắc nghiệm dựa vào đoán mò, đề điền vào chỗ trống dựa vào suy đoán, chủ đề lớn thì viết lung tung, tóm lại là đều điền kín vào tờ giấy, cho giáo viên toán cao cấp đủ mặt mũi.
Sau khi thi được khoảng một giờ, thầy Trương Đại Quân tự mình đến tuần tra, lúc đi ngang qua bên cạnh Trần Giang Hà, đặc biệt lấy kính lão từ trong ngực ra đeo lên, cúi đầu nhìn bài thi của anh.
“Rối tinh rối mù.”
Trương Đại Quân buồn bực lắc đầu, sau đó đưa tay chỉ chỉ vào bài tặng điểm thứ nhất, nhỏ giọng hỏi Trần Giang Hà: "Đề này đến cháu gái học trung học của tôi cũng biết, em không biết sao?"
Trần Giang Hà mờ mịt ngẩng đầu nhìn thầy Trương, sau đó thấy thầy đưa tay chỉ chỉ đáp án "B".
Thoáng cái Trần Giang Hà đã ngầm hiểu, trực tiếp sửa đáp án.
Thầy Trương lại chỉ cho anh mấy đáp án, sau đó lập tức rời đi từ cửa sau.
“Đi cửa sau này kiểu này thật tài tình, chắc chắn là cô Từ trợ giúp.”
Trần Giang Hà cười cười, thầy Trương Đại Quân giống như là "Kỵ sĩ áo trắng" hay đến cứu nguy, đặc biệt đến đưa điểm cho anh.
Mấu chốt hơn chính là, Bạch Khải Đông nhìn thấy những động tác của thầy Trương Đại Quân nhưng lại không thể phát tác, khuôn mặt kéo dài, giống như mặt lừa vậy.
Sau khi kỳ thi kết thúc.
Tôn Thiên đen mặt đi đến trước mặt Trần Giang Hà, buồn bực nói: "Tam ca, tâm trạng của tôi sụp đổ rồi, vốn dĩ tôi không cảm thấy toán cao cấp có lý do gì để thi rớt, bây giờ thi xong cảm thấy rớt là điều chắc chắn không thể nghi ngờ, đều do vừa rồi thằng chó giáo viên kia cứ nhìn chằm chằm! Tôi muốn đánh gã ta.”
“Tôi cũng muốn.”
Trần Giang Hà gật gật đầu, trước kia vẫn luôn không động thủ với Bạch Khải Đông, chủ yếu là do thời cơ chưa đúng, bây giờ cuộc thi cuối kỳ kết thúc, sắp nghỉ đông rồi, rất thích hợp làm gã một trận.
“Tam ca, anh không nói giỡn chứ?”
Tôn Thiên hỏi.
"Cậu xem vẻ mặt nghiêm túc của tôi, giống như đang nói đùa sao?" Trần Giang Hà hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Tôn Thiên nắm chặt nắm đấm, hưng phấn nói: "Vậy bây giờ tôi đi theo dõi gã ta, đêm nay tìm cơ hội động thủ.”
“Bị ngốc à?”
Trần Giang Hà nở nụ cười, nói: "Tự mình động thủ dễ bị bại lộ, xảy ra vấn đề ai cũng không chịu nổi trách nhiệm, cậu đi theo dõi gã ta là được, chuyện động thủ để tôi sắp xếp, đến lúc đó ngồi ở chỗ tối xem kịch là được.”
“Tam ca, cũng may là có anh suy nghĩ chu toàn!”
Vẻ mặt Tôn Thiên sùng bái nhìn Trần Giang Hà, nghĩ thầm nếu mình có một nửa tâm kế như của Tam ca, vậy thì việc theo đuổi Lâm Tư Tề chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Dù thế nào cũng không đến mức cuộc hội thoại của anh và cô trên QQ dừng lại ở một câu "Tôi đi tắm đây", sau đó không bao giờ trả lời nữa.
"Người anh em, còn nhớ tôi không?"
Sau khi từ trường thi trở về ký túc xá 414, Trần Giang Hà lật danh sách bạn tốt trên QQ, nhấp vào một avatar màu xanh lá cây mát mẻ, gửi tin nhắn cho người có nickname là "Đại ca thành phố đại học Long Động".
Vị này là đại ca của thành phố đại học Long Động, vốn tên là Chu Kình Phu, trước kia khi Trần Giang Hà mua chứng khoán ở quán net Đỉnh Điểm, còn đặc biệt thêm QQ.
Tin nhắn của Trần Giang Hà vừa được gửi đi, Chu Kình Phu gần như lập tức trả lời ngay: "Nhớ chứ, đại thần đợt trước chơi cổ phiếu ở quán net, Trần Giang Hà, tôi đã ghi chú riêng QQ của anh rồi.”
“Đại thần tìm tôi có chuyện gì?”
Chu Kình Phu rất khách sáo với Trần Giang Hà.
“Muốn nhờ anh giúp một chuyện.”
Trần Giang Hà cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề: "Ở chỗ tôi có một tên rất kiêu ngạo, tôi thấy gã ta ngứa mắt, muốn tìm vài người tiếp xúc thân mật với gã ta.”
“Chỉ như vậy?” Chu Kình Phu có chút ngoài ý muốn, lập tức cười trả lời: "Chỉ là chuyện nhỏ, để tôi mang mấy anh em qua, chỉ cần một giây là có thể giúp anh giải quyết.”
“Trực tiếp động thủ thì không thích hợp lắm, chọn một đêm tối đầy gió chùm bao tải đánh một trận thì tốt hơn.”
Trần Giang Hà đưa ra đề nghị, suy nghĩ một chút rồi trả lời tiếp: "Chi tiết cụ thể tôi sẽ gửi file cho anh, xem xong thì xóa đi, sau khi chuyện thành công mời anh và các anh em mỗi người năm trăm đồng để uống trà.”
"Được, anh nói như thế nào thì tôi làm như thế đó, tiền uống trà thì coi như thôi, hôm nào anh mang tôi đi đầu tư cổ phiếu đi, đoạn thời gian trước bạn gái tôi đầu tư cổ phiếu thua hơn một vạn, mẹ nó ngày ngày đều chỉ vào đầu tôi nói là do mái tóc xanh này hại cô ấy! Tôi muốn theo anh học đầu tư để chứng minh bản thân.”
------
Dịch: MBMH Translate