"Ha ha, việc này không khó, tôi sẽ gửi cho anh mấy mã cổ phiếu, anh chiếu theo đó mua, mua xong thì để nguyên đừng động vào, cũng đừng nhìn, cách mười ngày lại nhìn, nếu như không thể kiếm tiền, anh cứ mang anh em đến chém tôi."
Trần Giang Hà cười trả lời, gửi file xong, chờ sau khi anh ta nhận, lại gửi ba mã cổ phiếu qua, theo thứ tự là điện than Tây Sơn, dược phẩm Hâm Phú và cổ phần Khoa Đạt.
Trước mắt giá ba cổ phiếu này cũng không cao, không đến một ngàn tệ là có thể mua một cổ, nhưng đều là cổ phiếu tăng rất mạnh vào năm 2007, ngắn ngủi trong một năm giá cổ phiếu ít nhất tăng bảy tám lần, đầu năm mua vào khi giá cổ phiếu còn thấp, chỉ cần vững vàng nắm giữ một đoạn thời gian, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhất định có thể kiếm tiền.
"Nhận được rồi, cảm ơn đại thần, chờ tôi đầu tư cổ phiếu kiếm được tiền, nhất định phải mời anh đến nhà ngồi một chút, thuận tiện giới thiệu bạn gái tôi cho anh làm quen một chút, để cho cô ấy cũng đi theo học chút bản lĩnh thật sự, miễn cho làm gì cũng dựa vào miệng."
“Không cần khách sáo như vậy, kiếm được tiền rồi nói sau.”
Làm đến bước này, chuyện này coi như đã sắp xếp xong, việc kế tiếp phải làm chính là bố trí công tác trong kỳ nghỉ đông.
Bây giờ chính là khoảng thời gian cạnh tranh khốc liệt nhất giữa công ty 9527 và Nhu Mễ Mua Nhóm, kỳ nghỉ đông đối với Trần Giang Hà mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Bởi vì bây giờ dưới tay anh có trên trăm sinh viên đang làm việc, nếu như tất cả bọn họ đều nghỉ về nhà thì đoạn thời gian kế tiếp thành tích sẽ rất khó coi, mà đối thủ cạnh tranh Nhu Mễ Mua Nhóm nhất định sẽ nắm lấy thời cơ, khuếch trương quy mô lớn.
"Như vậy cũng tốt, dù sao một số người cao tầng trong công ty không ưa mình, thành tích càng tốt, lại càng trở thành cái đinh trong mắt, đâm vào thịt bọn họ, không bằng nhân lúc này giấu tài, trước hết để Nhu Mễ Mua Nhóm xuất kích dạy những người cao tầng kia cách làm người, lúc sắp trụ không nổi thì mình lại ra tay."
Trần Giang Hà dùng tư duy phản biện, đầu óc trong nháy mắt thông suốt.
Nhưng mà cũng không phải cái gì Trần Giang Hà cũng không làm, vẫn liên hệ với Diệp Tiểu Dung, nói cách bố trí công tác nghỉ đông ra, để cho cô tiếp tục dẫn dắt nhân viên chính thức của bộ phận kinh doanh chiến đấu hăng hái.
Nói xong chuyện trong công việc, Trần Giang Hà gọi điện thoại liên lạc với Khương Diệc Xu, biết được thời gian nghỉ cụ thể bên kia của cô là ngày 1 tháng 2, mà hôm nay mới 29, vừa hay có 2 ngày rảnh, anh lập tức ung dung bình thản đi tìm Từ Chỉ Tích.
“Wao, thơm quá!”
Trần Giang Hà vừa mới đến cửa phòng kí túc xá của Từ Chỉ Tích thì lập tức hít sâu một hơi, cười hì hì nói: "Cô Từ, thế mà cô lại giấu em vụng trộm ăn lẩu một mình ở ký túc xá?"
“Cái gì gọi là giấu em... lén ăn lẩu, rõ ràng là tôi quang minh chính đại ăn ở ký túc xá của mình mà.”
Từ Chỉ Tích bị anh nói có chút hơi ngượng ngùng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, nói sang chuyện khác: "Lần nào cậu cũng chọn đúng giờ cơm đến tìm tôi, có phải ăn ké ăn nhiều đến độ tạo thành thói quen rồi phải không?”
“Em chỉ ăn ké, không làm chuyện xấu, cũng không được sao?” Trần Giang Hà lộ vẻ vô tội nhìn cô.
“Được, cùng nhau ăn, vốn cũng định gửi tin nhắn bảo cậu đến, kết quả chữ còn chưa gõ xong, cậu đã gõ cửa.” Từ Chỉ Tích nói.
“Thật sao?” Trần Giang Hà nửa tin nửa ngờ.
Từ Chỉ Tích đưa điện thoại cho anh: "Tự xem đi.”
Trần Giang Hà nhận lấy điện thoại của cô, liếc mắt nhìn giao diện chat QQ, trong ô nhập tin nhắn thật sự có một tin nhắn gõ xong rồi, nhưng vẫn chưa gửi đi.
“Thụ sủng nhược kinh(*).” Trần Giang Hà nhếch miệng cười: “Cô Từ càng ngày càng tốt với em.”
(*)Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
"Bớt ba hoa, chủ yếu là do một mình ăn lẩu không thú vị, cũng ăn không hết nổi, bằng không làm sao có phần của cậu?"
Từ Chỉ Tích khẽ cáu nói một câu, sau đó xoay người đi vào phòng bếp lấy bát đũa, nước chấm, gia vị đã sớm chuẩn bị tốt cho anh ra.
“Đúng là một người phụ nữ tốt lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.”
Trần Giang Hà nhìn Từ Chỉ Tích ra vào, trong lòng vui vẻ.
“Buổi chiều thi toán cao cấp thế nào?”
Lúc ăn, Từ Chỉ Tích mỉm cười hỏi.
"Vốn là rối tinh rối mù, cũng may khi thầy Trương Đại Quân tuần tra trường đi qua có chỉ mấy câu cho em, có lẽ qua môn là không thành vấn đề." Trần Giang Hà cười cười nói.
“Vậy là tốt rồi.” Từ Chỉ Tích gật đầu: “Như vậy khi cậu về nhà có thể miễn cưỡng báo cáo kết quả công tác cho ba mẹ.”
“Cô Từ, hai từ “ba mẹ” cô nói thật tự nhiên, sau này có thể nói nhiều hơn.” Trần Giang Hà bắt lấy trọng điểm.
“Hửm?” Từ Chỉ Tích nhướng mày, phát hiện câu nói vừa rồi của mình hình như có vấn đề, hừ nhẹ một tiếng, không để ý đến Trần Giang Hà, tiếp tục gắp thức ăn ăn.
------
Dịch: MBMH Translate