Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 211 - Chương 211: Tên Nhóc Thối…

Chương 211: Tên Nhóc Thối… Chương 211: Tên Nhóc Thối…

Trần Giang Hà thấy cô gắp rau xanh, lập tức gắp thịt bò trong nồi rồi chấm nước sốt, đưa đến bên miệng cô: "Cô Từ, ngày mai cô theo em về nhà đi.”

“Ngày mai?”

Từ Chỉ Tích hơi sửng sốt, sau đó nói: "Tôi định khi nào có thành tích thi cuối kỳ rồi thì sẽ đi thăm nhà.”

Nói xong, cô cúi đầu ăn thịt bò Trần Giang Hà gắp đến, nhai kỹ nuốt chậm một cách lịch sự tao nhã.

"Thật sự chỉ thuần túy đến nhà thăm, không có ý gì khác sao?" Trần Giang Hà có chút kinh ngạc nhìn cô.

“Cũng không thể mang tay không đi được, phải mang theo chút đồ.”

Từ Chỉ Tích ý vị thâm trường nói: "Bằng không sẽ dễ dàng bị ba mẹ em hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì, hiểu lầm chúng ta đang yêu đương?” Trần Giang Hà cười hì hì hỏi lại.

Từ Chỉ Tích cắn cắn môi, cô bị Trần Giang Hà sờ rồi, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, còn thiếu bước gật đầu thừa nhận quan hệ nữa thôi, nhưng cô luôn cảm thấy xu hướng phát triển như vậy có chút không thích hợp...

Bây giờ phải đi gặp phụ huynh cùng anh, trong lòng Từ Chỉ Tích càng thêm lo lắng, cảm thấy vừa kỳ lạ vừa khẩn trương.

Dù sao Trần Giang Hà cũng là học sinh của cô, hơn nữa vẫn còn là sinh viên năm nhất.

“Sớm muộn gì cũng phải gặp, gặp muộn không bằng gặp sớm.”

Trong lòng Từ Chỉ Tích suy nghĩ một chút, rốt cuộc hạ quyết tâm, nói với Trần Giang Hà: "Vậy ngày mai đến nhà cậu một chuyến đi.”

Người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, Từ Chỉ Tích gật đầu đồng ý ngày mai về nhà cùng Trần Giang Hà, khẩu vị của anh trở nên tốt hơn hẳn, bữa lẩu đêm nay ăn đặc biệt ngon, bụng phồng lên, ánh mắt híp lại.

Sau khi ăn xong thì đốt một điếu thuốc, cuộc sống giống như thần tiên.

Trước kia Từ Chỉ Tích có chút để ý Trần Giang Hà hút thuốc, sau này khi tiếp xúc nhiều thì cũng chậm rãi thành quen, bây giờ thậm chí cảm thấy nam sinh có tính cách lưu manh như anh nếu như không hút thuốc thì cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Nhưng mà Trần Giang Hà châm lửa hút hai hơi xong thì lập tức dập tắt, đi theo Từ Chỉ Tích vào phòng bếp rửa chén.

“Cậu đi xem TV đi, tôi rửa vài cái là xong.”

Từ Chỉ Tích dịu dàng nói, lời này cũng không có ý nuông chiều Trần Giang Hà, mà thật sự không gian phòng bếp có hạn, một mình cô còn có thể hành động tự nhiên, nhưng có thêm Trần Giang Hà thì ngay lập tức cảm thấy có vẻ chật chội, chỉ cần thoáng động một cái thì sẽ có tiếp xúc thân thể.

Trần Giang Hà lại thích không gian chật hẹp này, cười hì hì chen vào.

“Cô Từ, kỳ nghỉ đông em định bớt chút thời gian luyện lái xe, thi lấy bằng lái.” Trần Giang Hà nói.

“Ừ, luyện lái xe thi lấy bằng lái xe là chuyện đứng đắn, có điều... lúc cậu nói chuyện, có thể bỏ cái móng vuốt không đứng đắn khỏi eo tôi trước được không?”

Hai má Từ Chỉ Tích ửng đỏ, muốn giơ tay vỗ bay móng vuốt không an phận của Trần Giang Hà, kết quả ngược lại bị anh thuận tay nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau.

“Tay em có suy nghĩ của riêng mình, nó không bị em khống chế.” Trần Giang Hà nói.

“Cậu thật vô sỉ… Còn để tôi rửa chén hay không?”

Từ Chỉ Tích quay đầu, nhẹ trừng mắt nhìn Trần Giang Hà, lúc lời nói ra khỏi miệng, giọng nói của cô hơi vô thức run rẩy.

Khoảng cách quá gần, tựa như cách quần áo…

“Có thể không rửa bát trước.”

Trần Giang Hà nắm lấy tay kia của cô để ra phía sau, cười nói: "Chúng ta tiếp tục thảo luận chuyện luyện lái xe thi lấy bằng lái xe.”

“A?” Từ Chỉ Tích cắn môi dưới, luôn cảm thấy từ "Luyện lái xe thi bằng lái xe" trong miệng anh nói ra, có điểm nào đó không thích hợp.

“Cô Từ, trước khi luyện lái xe, em muốn làm quen tình hình của xe trước.”

Quả nhiên, Trần Giang Hà bắt đầu lẳng lơ.

“Cái gì?” Từ Chỉ Tích có chút hoảng hốt.

Lại thấy anh giơ một tay lên, ánh mắt dõi theo bàn tay từ sườn mặt của cô, chậm rãi đi xuống: "Đầu xe, đèn lớn, thân xe, bình xăng, sàn xe..."

Trần Giang Hà hít sâu một hơi, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người Từ Chỉ Tích, miệng đánh giá mấy chữ: "Tất cả đều là tuyệt phối.”

“Tên nhóc thối…”

Thân thể Từ Chỉ Tích run rẩy.

Phương thức trêu người nổi bật như vậy của Trần Giang Hà, dưới tình huống có nền tảng tình cảm và không gian hạn chế, trêu chọc khiến lòng Từ Chỉ Tích tê dại, xấu hổ không chịu nổi.

Từ Chỉ Tích rất muốn quay đầu cắn anh, thế nhưng từ sau khi nghe anh giải thích chữ "cắn" xong, mỗi lần có xúc động muốn làm, đều không hạ miệng xuống được, chỉ có thể bĩu môi thúc giục anh đi: "Cậu mau ra ngoài, nếu không tôi sẽ tức giận.”

“Để em hôn một cái.”

Trần Giang Hà được voi đòi tiên đặt điều kiện.

Từ Chỉ Tích có chút lung lay, ngoài miệng lại nói: "Không được, cậu vừa hút thuốc, tôi chê.”

Trần Giang Hà không nói hai lời hôn luôn, hôn xong mím môi, không biết xấu hổ nói: "Nếu chê hữu dụng, vậy cả nước mấy trăm triệu người hút thuốc không phải đều độc thân à?"

“...” Từ Chỉ Tích không còn cách nào khác, giãy tay ra, bóp eo anh: “Hôn xong còn không đi?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0