Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 213 - Chương 213: Này, Tôi Còn Chưa Lên Xe Mà

Chương 213: Này, Tôi Còn Chưa Lên Xe Mà Chương 213: Này, Tôi Còn Chưa Lên Xe Mà

Từ Chỉ Tích ngượng ngùng khi nói quá nhiều về đề tài này, liếc mắt nhìn Trần Giang Hà, xoay người vào phòng ngủ lấy quần áo tắm rửa.

Chờ cô tắm rửa xong đi ra, TV vẫn còn đang bật, nhưng Trần Giang Hà đã nằm trên sô pha vù vù ngủ say.

Mấy ngày nay là những ngày cuối kỳ thi, anh vốn đã tốn sức và hao tổn tinh thần, cộng thêm ăn no xong cơ thể mệt rã rời, vừa nằm xuống là lập tức ngủ, nếu không ai quấy rầy hoặc gió lạnh xâm nhập, giấc ngủ này có thể ngủ thẳng đến hừng đông.

Từ Chỉ Tích ôm một cái chăn thật dày từ trong phòng ngủ ra, cẩn thận đắp cho anh, cúi đầu nhìn anh, khóe miệng lộ ra nụ cười dịu dàng, nhỏ giọng nói thầm: "Cậu đó, cũng chỉ có lúc ngủ là nhìn vừa đẹp trai vừa thành thật.”

“Chụt.”

Từ Chỉ Tích cúi người nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái, sau đó lại lặng lẽ cởi dép lê, nghiêng người chen chúc trên sô pha, ôm anh một lát.

“Rất ấm.”

Từ Chỉ Tích cười khanh khách, đứng dậy kéo cửa sổ sát đất và rèm cửa sổ trên ban công lên, trở lại phòng ngủ cầm một quyển ngôn tình đô thị phong cách ngọt ngào ra, hứng thú bật đèn đọc đêm.

Sáng sớm hôm sau.

Từ Chỉ Tích đã sớm thức dậy làm bữa sáng cho Trần Giang Hà, sau khi ăn xong thì chờ anh trở về ký túc xá thu dọn hành lý, sau đó hai người đón xe ở cổng trường, đi thẳng đến Hoàn Thành.

Hoàn Thành của năm 2007, trình độ xây dựng của thành phố kém tỉnh thành ít nhất mười bậc, nhìn qua tổng thể thì chính là một nông thôn lớn, gần như không nhìn thấy nhà cao tầng gì, nhưng thực ra nền kinh tế ở đây rất thịnh vượng, có nhiều nhà máy san sát, ngành sản xuất phát triển và thu hút một lượng lớn lao động từ bên ngoài đến.

Trừ cái này ra, khách sạn, hội sở, trung tâm tắm hơi mọc lên như nấm, đủ loại phục vụ đặc sắc cái gì cần có đều có, một đoạn thời gian rất dài đều được xưng là thiên đường của nam nhân.

Cho nên dọc theo đường đi, Trần Giang Hà không hề đề cập bất kỳ đặc sắc nào của Hoàn Thành, miễn cho Từ Chỉ Tích nghĩ lệch.

“Đến rồi.”

Xe taxi lái vào thôn Chương, có một đoạn đường nhỏ không tiện đi vào, cho nên Trần Giang Hà bảo bác tài dừng ở bên đường cái, hai người xuống xe trước, đi bộ về nhà.

“Giang Hà, nghỉ đông rồi à?”

Trần Giang Hà và Từ Chỉ Tích vừa xuống xe, mới vừa đi được vài bước thì trước mặt xuất hiện một chú tầm hơn bốn mươi tuổi đạp xe đạp đến, ngoài mặt là chào hỏi với Trần Giang Hà, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm Từ Chỉ Tích.

“Chú Liêu, chú đạp xe nhìn đường một chút, đừng nhìn lung tung, phía trước có hồ nước, cẩn thận lật xe.”

Trần Giang Hà hắng giọng nhắc nhở một câu.

“Kỹ thuật đạp xe mấy chục năm nay của chú, làm sao có thể lật...”

Liêu Hữu Chí còn chưa nói xong một câu, phát hiện đầu xe đã không thể khống chế, đè lên sườn dốc ven đường, cạch cạch cạch phi thẳng đến hồ nước.

“Ai, ai ai, đệt, đệt, đệt!”

Trần Giang Hà nghe trận kêu gào này, quả thật có chút thảm, nhưng cmn buồn cười quá, ngay cả Từ Chỉ Tích bên cạnh cũng buồn cười, che môi cười.

Vào mùa này nước hồ không sâu, người trưởng thành đi xuống cũng chỉ ngập đến thắt lưng, bởi vậy dù Liêu Hữu Chí chật vật nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ ngụp lặn vài cái trong nước thôi là đứng vững.

Trần Giang Hà cố nén cười, chạy đến giúp một tay, rất nhanh cả người lẫn xe đã được anh đưa lên.

"Chú Liêu, đã nói với chú rồi, đạp xe phải nhìn đường, mắt không được nhìn lung tung, sao chú lại không nghe lời khuyên?"

Trần Giang Hà thấy cả người Liêu Hữu Chí ướt sũng như chuột lột, rất không phúc hậu hỏi một câu.

Liêu Hữu Chí lắc lắc vẩy nước trên người, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía Từ Chỉ Tích, líu lưỡi nói. “Cô gái xinh đẹp đi cùng cháu chẳng lẽ là bạn gái của cháu? Ngoại hình cũng quá xinh đẹp rồi, còn đẹp hơn ngôi sao trên TV.”

“Cô ấy là phụ đạo viên của cháu ở trường đại học, đến thăm nhà.”

Trần Giang Hà cười cười, móc điếu thuốc ra, đưa điếu thuốc vào miệng ông, thuận tiện châm lửa: "Hút thuốc làm ấm người, mau về thay quần áo đi.”

“Quả nhiên đại học có khác, thế mà cô giáo lại xinh đẹp như vậy, thật sự là mở rộng tầm mắt, thời buổi này quả nhiên vẫn là đọc sách mới có tiền đồ.”

Liêu Hữu Chí ngậm điếu thuốc, bĩu môi cảm khái một câu, sau đó đạp xe vù vù cuốn theo một hàng nước chạy về nhà.

“Đi thôi, theo em về nhà.”

Trần Giang Hà đi đến trước mặt Từ Chỉ Tích, cười gọi một câu, sau đó đi dọc theo con đường nhỏ đi về phía nhà mình.

Lúc này, trước cửa nhà họ Trần, Trần Kiến Quốc đang bận rộn với công việc mộc, cầm một chiếc dao bào bào khúc gỗ làm những vụn gỗ rơi xuống đầy đất.

Trịnh Lệ Hoa thì ngồi ở một bên bên cạnh máy bơm nước rửa rau, một con gà trống mập mạp lắc lư đi lại trước cửa, gặp được gà mái xinh đẹp, lập tức đạp chân xông lên giẫm mấy cái, xong việc thì đập cánh, để lại một nắm phân gà, đắc ý tiếp tục đi bộ.

Phong cách đồng quê như vậy, ở nội thành trung tâm Quảng Đông khó gặp, mà ở trong thôn Hoàn Thành thì chỗ nào cũng có.

“Ba, mẹ, con về rồi!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0