Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 216 - Chương 216: Trần Giang Hà Tỏ Tình Với Từ Chỉ Tích

Chương 216: Trần Giang Hà Tỏ Tình Với Từ Chỉ Tích Chương 216: Trần Giang Hà Tỏ Tình Với Từ Chỉ Tích

"Cô ấy à, Khương Diệc Xu."

Trần Giang Hà thản nhiên trả lời câu hỏi của Từ Chỉ Tích, sau đó cười nói: "Lúc học trung học, toàn trường có khoảng mấy trăm nam sinh công khai hoặc thầm mến cô ấy, tôi không có tên trong đó."

Trần Giang Hà lời này nửa thật nửa giả, nhưng cũng không có nói dối, bởi vì anh rất rõ ràng, hiện tại nói dối, chính là đào hố cho sau này, nói dối một lần, tương lai khả năng dùng mấy trăm lời nói dối cũng đều không tốt, chẳng bằng chân thành một chút.

"Người đẹp, tên dễ nghe." Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng khen một câu: "Đoán chừng thành tích học tập cũng không tệ."

"Tôi nghi ngờ cô đang tự khen mình." Trần Giang Hà cười trêu chọc, thuận tiện nói chêm chọc cười: "Cô Từ, cô tốt nghiệp đại học nào?"

"Đại học Nam Xương." Từ Chỉ Tích mím môi, có chút rối rắm nói: "Tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, ba mẹ cậu biết chắc sẽ không vui."

"Lớn tuổi thì sao? Nữ hơn một, mặc áo gấm, nữ hơn hai, có thể sinh con, nữ hơn ba, ôm gạch vàng, nữ hơn tư, có hỉ..."

"Dừng, đến đây là được rồi." Từ Chỉ Tích đưa tay che môi Trần Giang Hà.

"Cô không cần kêu dừng lại, em có thể đếm từ một đến ba ngàn." Trần Giang Hà cầm tay cô, cười hì hì nói.

"Cậu, chỉ biết ba hoa."

Từ Chỉ Tích trợn mắt oán trách, nhưng vẫn rất thích phương thức ở chung như vậy, cảm giác tựa như đêm qua xem quyển tiểu thuyết đô thị ngọt ngào kia, thoải mái, thú vị.

Trần Giang Hà nghiêng đầu nhìn chăm chú khóe môi cô, cợt nhả hỏi cô: "Cô giáo Từ, lúc cô nói chuyện len lén cười, thành thật khai báo, có phải đã động tâm với em không?"

"Cái gì?" Từ Chỉ Tích không chịu nổi anh trêu chọc trắng trợn như vậy, đỏ mặt đẩy anh ra nói: "Cậu mau ra ngoài, tôi muốn nghỉ trưa một lát."

"Có lầm không? Đây là phòng của em mà."

Trần Giang Hà đứng bất động, thầm nghĩ ở ký túc xá của cô, cô không cho em vào phòng ngủ của cô thì thôi, lúc này ở phòng em, cô lại đuổi em ra ngoài, điều này có hợp lý không?

"Ồ." Từ Chỉ Tích ồ một tiếng, mặt đỏ tai nóng hỏi anh:" Vậy tôi muốn nghỉ trưa, cậu nghỉ hay không nghỉ?"

"Đương nhiên." Trần Giang Hà gật đầu, thuận tay ôm cô, nói: "Tối hôm qua ngủ sô pha làm thắt lưng em đau, vừa lúc ngủ trưa giãn gân cốt lại một chút, giường của em đủ lớn, ngủ hai người hoàn toàn không thành vấn đề."

"Không, không thể ngủ chung, nào có phụ nữ lần đầu tới cửa cứ như vậy..."

Từ Chỉ Tích thẹn thùng đẩy anh ra: "Cậu ra ngoài ngồi một lát, tôi nghỉ ngơi mười mấy hai mươi phút là được."

"Hai mươi phút ngắn như vậy, ôm một cái đã qua, không cần phiền toái."

Trần Giang Hà cúi người xuống, trở tay ôm lấy Từ Chỉ Tích.

"Cậu..."

Từ Chỉ Tích suýt nữa kêu ra tiếng, lại sợ bị chú dì bên ngoài nghe thấy, vội vàng đưa tay che môi, vẻ mặt khẩn trương nhìn Trần Giang Hà.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Trần Kiến Quốc: "Lệ Hoa, tối nay anh muốn ăn khoai môn, chúng ta đi đào một chút."

"Được." Trịnh Lệ Hoa đáp lại một câu.

Sau đó tiếng bước chân sột soạt, càng lúc càng xa.

"Ba mẹ đi rồi, hiện tại trong nhà chỉ có hai chúng ta."

Trần Giang Hà nhếch miệng cười, ôm Từ Chỉ Tích lên giường, cúi đầu nhìn cô, nói: "Nhắm mắt lại, cho cô xem một bảo bối."

"Không nhìn... " Từ Chỉ Tích cảm thấy lời này của anh không đứng đắn.

"Trước tiên cậu nói cho tôi biết, thời trung học, có từng yêu đương hay không?"

Từ Chỉ Tích cố tình tìm đề tài, dời đi lực chú ý của anh.

"Không có." Trần Giang Hà rất quyết đoán lắc đầu.

Anh nói thật, thời trung học viết rất nhiều thư tình cho Khương Diệc Xu, đều giống như Kinh Kha đâm Tần Vương, có đi không có về.

"Tôi cũng không có." Từ Chỉ Tích chủ động đem tình huống của mình nói cho anh biết:

"Tôi lúc học tiểu học, trung học cơ sở có rất nhiều nam sinh theo đuổi, viết thư tình, thổ lộ, lên trung học phổ thông, đại học, thư tình rất nhiều, cũng rất ít người theo đuổi trực tiếp, sau khi tới Quảng Đông làm phụ đạo viên, người thầm mến tôi rất nhiều, dám trực tiếp thổ lộ, chỉ có một mình cậu."

Trần Giang Hà trừng mắt, bất quá nghĩ lại, giống như cũng có chút hợp lý, đây là đỉnh cấp nữ thần miêu tả chân thật.

Giống như một vị thần tiên tỷ tỷ nào đó trong giới giải trí trong nước, lúc tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, nói thẳng mình độc thân nhiều năm, hơn nữa không ai theo đuổi.

Thật kinh khủng.

"Ôi, hình như tiện nghi cho tên khốn kiếp nhà cậu rồi." Từ Chỉ Tích sâu kín thở dài, hai tay nâng gương mặt Trần Giang Hà, nói. "Nhưng mà tôi cũng không thua thiệt, gia hỏa hư hỏng, còn rất được người ta yêu thích."

"Cô Từ, cô đang dụ dỗ em."

Trần Giang Hà trực tiếp cúi đầu hôn xuống.

"Ưm~"

Từ Chỉ Tích hừ nhẹ một tiếng, theo bản năng nhắm hai mắt lại, vừa mới bắt đầu còn hơi có kháng cự, dần dần liền trầm tĩnh lại, ôm cổ đáp lại.

Thật lâu sau.

Từ Chỉ Tích thở dốc, đưa tay nhẹ nhàng đấm ngực anh: "Đã nói nghỉ trưa, cậu lại nhân cơ hội khi dễ tôi."

Trần Giang Hà nắm lấy tay cô, cười nói: "Đây là khi dễ cái gì? Khi dễ chân chính còn chưa bắt đầu đâu."

"Hả?" Từ Chỉ Tích ngưng mắt nhìn anh.

Chỉ thấy Trần Giang Hà từ trong túi lấy ra một vật nhỏ màu trắng bạc, tiện tay xé ra, xì một tiếng vang nhỏ.

"Cái này..." Từ Chỉ Tích ánh mắt không chớp nhìn anh, hai chân giật giật, do dự có nên đem "Phòng Lang Thuật" thi triển ra hay không.

"Đậu má, đồ chơi này... Có chút hố."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0