Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 215 - Chương 215: Cô Gái Này Lớn Lên Thật Đẹp, Cô Ấy Tên Là Gì?

Chương 215: Cô Gái Này Lớn Lên Thật Đẹp, Cô Ấy Tên Là Gì? Chương 215: Cô Gái Này Lớn Lên Thật Đẹp, Cô Ấy Tên Là Gì?

Trần Kiến Quốc còn chưa nói hết lời, Trần Giang Hà đã nhận được tin tức quan trọng nhất bên cạnh gắp vài cây cải ngồng đưa vào bát ông, cười cười nói: "Ba, hỏi ít thôi, nào dùng bữa dùng bữa.”

“Mẹ, mẹ cũng ăn đi.” Trần Giang Hà gắp đùi gà vào bát mẹ.

Sau đó gắp chiếc đùi gà còn lại cho Từ Chỉ Tích, thuận tay bóc một con tôm hùm nhỏ đưa vào miệng: "Đừng chỉ ăn rau dưa, nào ăn chút protein cho tốt nào.”

Tình cảnh này, trong lòng Từ Chỉ Tích không khỏi hiện lên hình ảnh lần đầu tiên mời anh ăn cơm ở căn tin Nam Uyển, ngẫm lại, hình như mình bắt đầu rơi vào tay giặc từ cái đùi gà kia.

Nhưng mà thấy anh săn sóc như vậy, ba mẹ cũng đều thân thiện dễ gần, điềm đạm hiền lành, làm cho Từ Chỉ Tích cảm giác rất thân thiết, trong lòng ấm áp, cảm thấy bữa cơm này ăn đặc biệt thơm ngọt.

Sau khi ăn xong, Từ Chỉ Tích đặc biệt ra sau bếp rửa chén giúp Trịnh Lệ Hoa, hai ba con Trần Kiến Quốc và Trần Giang Hà hút thuốc nói chuyện phiếm ở phòng khách.

“Tiểu Từ là một cô gái tốt hiếm có, ngoại hình, tính cách đều không có gì để chê, mẹ và ba đều rất hài lòng, phải nắm chắc một chút.”

Trần Kiến Quốc cười dặn dò Trần Giang Hà, nói xong lại lấy một bao lì xì ra đưa cho anh: "Con gái lần đầu đến nhà phải cho bao lì xì, lát nữa con đưa cái này cho Tiểu Từ.”

"Mặt khác, năm trăm đồng này con cầm lấy, mang cô ấy đi lên trấn dạo chơi, điều kiện trong nhà kém, đi WC hay tắm rửa đều không tiện."

Trần Kiến Quốc thuận tay móc năm trăm đồng tiền mặt còn sót lại trong túi đưa cho Trần Giang Hà, còn kèm theo một cái bao cao su nhỏ màu trắng bạc.

“Cô ấy không chê điều kiện nhà chúng ta kém, mới càng đáng quý không phải sao.”

Trần Giang Hà cười cười, rất bình tĩnh tiếp nhận đồ ba đưa cho, sau đó móc một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi mình ra nhét vào trong tay ông: "Ba, ba bớt chút thời gian ra uỷ ban thôn xin đơn phê duyệt xây nhà, xây nhà mới, tiền dư trong thẻ, ba đi mua một mảnh đất ở phụ cận hồ Tùng Sơn, có thể mua lớn được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”

“Hả?”

Trần Kiến Quốc cảm thấy hơi mơ hồ, vừa xây nhà mới, lại mua đất, trong thẻ không có mấy chục mấy trăm vạn thì cũng không dám tùy tiện bốc phét như vậy.

Mấu chốt là vẻ mặt của con trai vẫn điềm tĩnh, dáng vẻ tràn đầy tự tin, hoàn toàn không giống nói đùa.

“Con đã làm gì ở trường?” Trần Kiến Quốc cầm thẻ ngân hàng, nghiêm túc hỏi.

Trần Giang Hà cười cười: "Việc này con khó mà nói rõ được, nói ba cũng chưa chắc tin, không bằng lát nữa ba hỏi bạn gái con xem?"

“Nhãi con, không thành thật chút nào cả.”

Trần Kiến Quốc trừng mắt liếc anh, lại không có cách nào đối phó được anh, nhóc con sau khi lớn lên cánh cứng rồi, lần trước khi về biết sắp "bị đánh", thế nên đã sớm chạy mất.

Chờ Từ Chỉ Tích đi ra từ sau bếp, Trần Kiến Quốc cười hỏi: "Tiểu Từ, tên nhóc thối A Hà này ở trường học không bắt nạt cháu chứ?”

“Không... không có.”

Từ Chỉ Tích do dự đáp, tên nhóc Trần Giang Hà này luôn ức hiếp cô ở trong trường học, thế nhưng kiểu “bắt nạt” này, nào có bạn nữ nào không ngại xấu hổ mà dám nói ra miệng chứ.

“Có phải nó làm việc không đàng hoàng ở trường phải không?” Trần Kiến Quốc lại hỏi.

“Không.” Từ Chỉ Tích lắc đầu, nói: “Cậu ấy làm thêm ở trường, gây dựng sự nghiệp, làm rất thuận lợi, lúc họp lãnh đạo trường còn đặc biệt nhắc đến tên cậu ấy.”

Nghe được lời này, Trần Giang Hà nhướng mày, thầm nghĩ việc này sao mình không biết?

Lãnh đạo trường giấu thật sâu, hơn nữa còn keo kiệt, không khen ngợi ngay trước mặt thì thôi, ngay cả giấy khen cũng không phát, người không biết tình huống, còn tưởng rằng bọn họ đều là người có mắt như mù, không nhìn thấy học sinh phía dưới đang hăng hái vươn lên.

“Phì.” Trong lòng Trần Giang Hà phỉ nhổ.

“Gây dựng sự nghiệp là chuyện tốt, nhưng không thể chậm trễ việc học, lần trước khi gọi điện thoại cho cố vấn hỏi thăm tình hình, cô ấy nói mọi mặt của con đều khá tốt, chỉ có việc học tập là không để ý lắm.” Trần Kiến Quốc quay đầu nói với Trần Giang Hà.

"Ồ, cố vấn của con không chỉ quan tâm đến cuộc sống, mà còn còn coi trọng việc học của con, cô ấy thực sự là một người tốt."

Trần Giang Hà cười hì hì phát thẻ người tốt cho Từ Chỉ Tích, nói tiếp: "Lát nữa con muốn mang một đống đặc sản theo để cảm ơn cô ấy.”

“Khụ.”

Từ Chỉ Tích ho nhẹ một tiếng, nói với Trần Giang Hà. “Tôi ăn cơm no cảm thấy hơi mệt, muốn vào phòng cậu nghỉ trưa một lát.”

“Ồ.”

Trần Giang Hà bước nhanh về phía trước, dắt cô đi vào phòng ngủ của anh, thuận tiện đưa tiền lì xì vừa rồi ba cho nhét vào trong tay cô: "Đây là tiền lì xì ba em cho con dâu tương lai."

“Khốn kiếp...” Từ Chỉ Tích khẽ véo Trần Giang Hà một cái, đỏ mặt nhận lấy tiền lì xì.

“Được nhận bao lì xì còn không vui? Cư nhiên còn vừa đánh vừa mắng em?” Trần Giang Hà kinh ngạc nói.

“Ai bảo cậu vừa rồi nói tôi là người tốt.” Từ Chỉ Tích hừ một tiếng, nói: “Còn nói muốn mang cho tôi một đống đặc sản địa phương, tôi cảm ơn cậu nha.”

“Không cần khách sáo như vậy.” Trần Giang Hà cười, đưa tay ôm cô: “Nếu thật sự muốn cảm ơn em, không bằng để em trải nghiệm niềm vui của bạn trai.”

“Lưu manh.”

Từ Chỉ Tích khẽ cáu, sau đó đẩy anh ra, dạo một vòng ở trong phòng, ngó ngó cái này, nhìn xem cái kia, dường như với cảm thấy rất hứng thú với tất cả những thứ liên quan đến anh.

Phòng ngủ của Trần Giang Hà sạch sẽ sáng sủa, không nhiễm bụi bặm, có thể nhìn ra được, lúc anh không ở nhà, Trịnh Lệ Hoa vẫn sẽ thường xuyên quét dọn căn phòng này.

Trên mặt tường đầu giường dán một tấm áp phích JJ Lâm Tuấn Kiệt, còn có một ít giấy dán manga anime, Pikachu, Digimon, vua trò chơi vân vân.

Từ Chỉ Tích nhìn vài lần, ánh mắt chuyển hướng bàn học, hăng hái bừng bừng nhìn chằm chằm tấm “Ảnh chụp chung tốt nghiệp lớp 39 của trường trung học Hoàn Thành” đang dựng thẳng trên bàn.

“Cô gái này thật đẹp, chắc ngày xưa là hoa khôi của lớp các cậu nhỉ?”

Từ Chỉ Tích chỉ chỉ cô gái đứng ở vị trí trung tâm, nhìn qua có hơi yếu ớt, nhưng lại cực kỳ duyên dáng động lòng người, trong sáng thanh tú rồi lạnh nhạt hỏi một câu.

“Ờm.”

Trần Giang Hà nhìn, gật gật đầu.

Từ Chỉ Tích lại hỏi, còn mỉm cười nói: "Lúc chụp ảnh chung, ánh mắt cậu lén nhìn cô ấy, tám phần là trước kia lúc học trung học thầm mến người ta.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0