Mà Trần Giang Hà cùng Khương Diệc Xu hai người giống như là đã thương lượng tốt từ trước, anh mới từ xe buýt xuống, cô thì vừa vặn lôi kéo hành lý đi ra cổng trường.
Hai người cách xa mấy chục mét liếc nhau, trên mặt Trần Giang Hà lộ ra nụ cười sáng lạn, chạy chậm về phía cô.
"Giang Hà."
Tần Thiệu Hải không thấy Khương Diệc Xu, phát hiện Trần Giang Hà mang theo nụ cười chạy tới, còn tưởng rằng nhiều ngày không thấy muốn ôm huynh đệ là mình, kết quả sau khi mở hai tay ra, phát hiện anh trực tiếp xẹt qua, chạy tới cho Khương Diệc Xu một cái "Ôm yêu".
"Mẹ nó, tình huynh đệ plastic này, chung quy không chịu được khảo nghiệm sắc đẹp."
Tần Thiệu Hải vỗ vỗ trán, trong lòng phỉ nhổ một ngụm, nhưng cũng giống như những bạn học khác ở hiện trường, hâm mộ nhìn Trần Giang Hà.
"Vừa đến đã ôm ôm ấp, không kỳ cục sao?"
Trương Minh Kiệt có chút u oán liếc mắt nhìn Trần Giang Hà một cái, tuy nói cậu hiện tại bị Lâm Tư Tề mê đến thần hồn điên đảo, ngủ ngon nhớ phục, trằn trọc trăn trở lại cầu mà không được, nhưng cũng không trở ngại cậu đối với Khương Diệc Xu còn có một tia ảo tưởng.
Nhưng Trần Giang Hà vừa đến, lập tức đem ảo tưởng của cậu đánh nát.
Trần Giang Hà ôm Khương Diệc Xu, không dám dừng lại ở cổng trường, liền chủ động đưa tay tiếp nhận hành lý của cô, đi tới trước mặt Tần Thiệu Hải, cười hì hì nói: "Hải ca, giúp một chuyện đi."
"Chết tiệt, tôi vừa rồi giang hai tay chờ cậu nửa ngày, cậu nhìn cũng không thèm liếc tôi một cái, hiện tại có việc liền gọi Hải ca..."
Tần Thiệu Hải trừng mắt, ngoài miệng bức bách, trong mắt lại có người sống, chủ động đưa tay nhận lấy vali kia.
Việc này Trần Giang Hà cũng làm được, những người khác da mặt không dày như vậy, quan hệ cũng không tốt như vậy, không mở miệng được.
Trần Giang Hà cười cười, nhìn quanh một vòng, phát hiện hình như thiếu một người, có chút kỳ quái hỏi một câu: "Thu Nhã đâu, không đi cùng cậu?"
"Sao đột nhiên lại quan tâm cô ấy?" Tần Thiệu Hải kinh ngạc hỏi, sau đó hạ giọng ghé sát bên tai hắn: "Cậu cũng đừng nói cho tôi biết, có em gái Khương còn chưa đủ, muốn đem Hàn Thu Nhã cũng bắt?"
"Muốn đạp ngựa cái gì chứ, tôi là loại người như vậy sao?" Trần Giang Hà trợn trắng mắt, nói: "Tôi muốn biết cô ấy có lạnh hay không... Cô ấy không ở đây, tôi cùng Khương Diệc Xu mới có thể an tâm hưởng thụ thế giới hai người, lúc cô ấy ở đây, là thật con mẹ nó đáng ghét."
"A a, lần này cậu có thể yên tâm, lần trước trĩ phát tác, cô ấy đau hơn nửa tháng, hai ngày trước thật sự nhịn không được, cuộc thi cũng không thể tham gia, xin nghỉ đi phẫu thuật, lúc này còn đang nằm ở bệnh viện, chúng tôi vừa rồi còn thương lượng mua chút đồ đi bệnh viện thăm hỏi một chút."
Trần Giang Hà nhướng mày, mọi người đều là bạn học, nghe được tin tức bi thương này vốn nên thay Thu Nhã cảm thấy khổ sở mới đúng, nhưng trong lòng có chút vui vẻ như vậy..."
Lúc này, Thẩm Tòng Nhung hắng giọng hô to: "Hi hi hi, Giang Hà, Thiệu Hải, hai người đừng nói thầm nữa, mọi người cùng đi bệnh viện thăm Thu Nhã, sau đó về nhà sớm một chút đi."
"Được rồi, được rồi."
Trần Giang Hà ra dấu tay tỏ vẻ đồng ý, một hàng tám người đón hai chiếc taxi, đến bệnh viện chuyên khoa hậu môn tỉnh thăm Hàn Thu Nhã.
Đến phố buôn bán đối diện bệnh viện, mọi người mua hoa tươi hoặc mua giỏ trái cây, chỉ có Tần Thiệu Hải đặc biệt độc lập, mua một bó hoa cúc nhỏ màu vàng nhạt và một túi cá nhỏ cay đặc sản Hồ Nam.
Đưa đến trước giường bệnh của Hàn Thu Nhã, suýt nữa hại cô kích động đến mức chỉ khâu phẫu thuật nứt ra.
"Thiệu Hải, công phu bỏ đá xuống giếng của cậu học từ ai? Rất được cẩu đạo tinh túy."
Trên đường đi nhờ xe về nhà, Trần Giang Hà cợt nhả hỏi Tần Thiệu Hải một câu.
"Còn có thể là ai? Học theo cậu thôi."
Tần Thiệu Hải đảo mí mắt, mặt mang hồi ức nói: "Khi còn bé tôi bị tiêu chảy, vốn nên uống thuốc lập tức đình chỉ tiêu chảy, cậu lại nói cho tôi biết phải lấy độc trị độc, đem những thứ có trong bụng tống ra ngoài sạch sẽ mới có thể ngừng lại, tôi nghe xong cậu đề nghị về nhà gạt ba mẹ nấu đậu phụ ăn, kết quả hôm đó buổi tối đi đến chân mềm nhũn, suýt nữa hư thoát, may mà ba tôi nửa đêm đi tiểu, đem tôi từ WC vớt ra, bằng không tôi người không còn..."
"Khụ."
Trần Giang Hà ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn Khương Diệc Xu bên cạnh, nha đầu này che môi cười đến vai khẽ run.
"Phúc hậu một chút, đây rõ ràng là một câu chuyện bi thương, không được cười."
Trần Giang Hà một bên không cho Khương Diệc Xu cười, một bên chính mình ha ha ha cười không ngừng, khi còn bé quả thật hãm hại Tần Thiệu Hải rất nhiều lần, cũng bị anh làm ác vài lần, ngẫm lại năm đó cũng thật sự là thú vị.
Khi còn bé thật ngốc, lại trông mong lớn lên.
Chuyện cũ nổi lên trước mắt, giống như ngày hôm qua vẫn là hỗn tiểu tử hấp tấp đeo cặp sách đi học, trong nháy mắt, cũng đã là bộ dáng người lớn.
Trần Giang Hà cúi đầu nhìn Khương Diệc Xu, nha đầu này đã miễn cưỡng nhịn cười, cặp mắt hạnh đẹp mắt kia sương mù mông lung lóe lệ quang, bộ dáng mang theo nước mắt trong nụ cười này quả thực xinh đẹp.
"Vẫn là lớn lên tốt hơn, không lớn lên làm sao biết cậu xinh đẹp như vậy?"
Trần Giang Hà nhếch miệng cười, lặng lẽ thừa dịp cô chưa chuẩn bị, hôn đôi mắt dịu dàng như nước kia.
------
Dịch: MBMH Translate