"Ba, mẹ, con về rồi!"
Đây là lần thứ hai Trần Giang Hà về nhà trong kỳ nghỉ đông, lần này cùng anh trở về là Khương Diệc Xu.
Bởi vì sớm chào hỏi nói muốn mang bạn học về nhà, cho nên lúc này Trịnh Lệ Hoa đang ở trước cửa giết gà, Trần Kiến Quốc thì hỗ trợ nhổ lông.
Nghe được thanh âm của con trai, hai vợ chồng ngẩng đầu nhìn, thấy anh dắt một cô gái dáng dấp cực đẹp, thanh tú uyển chuyển hàm xúc đi tới.
Trịnh Lệ Hoa ngây ngẩn cả người.
Trần Kiến Quốc cũng há hốc mồm.
Cô gái này bọn họ đều biết, hơn nữa ấn tượng phi thường sâu sắc, bạn học cấp ba của Trần Giang Hà, cô gái xinh đẹp nhất trong lớp, thành tích học tập tốt nhất, Khương Diệc Xu.
Chỉ là, hai ngày trước Trần Giang Hà vừa mang Tiểu Từ diện mạo, khí chất, tính cách đều vô cùng tốt về nhà, sao hôm nay lại dắt Khương Diệc Xu trở về?
"Bạn gái con, Khương Diệc Xu."
Trần Giang Hà chủ động giới thiệu một câu.
Địa vị của Khương Diệc Xu trong lòng anh ngang sức với Từ Chỉ Tích, ở trước mặt ba mẹ, tuyệt đối không thể nặng bên này nhẹ bên kia, cho nên, hai người đều là bạn gái.
Về phần lần sau tiểu thư ký tới cửa, để cho cô tự giới thiệu đi...
"Chào chú dì ạ."
Khương Diệc Xu đỏ mặt chào hỏi.
"A, a, được rồi."
Trịnh Lệ Hoa vốn còn mơ hồ, nghe được tiếng chào hỏi này của Khương Diệc Xu, nhất thời phản ứng lại, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, xoa xoa tay, đi lên nhiệt tình chào hỏi: "Bên ngoài gió lớn, vào nhà ngồi, dì pha trà cho con uống."
Nhìn mẹ mang Khương Diệc Xu vào nhà, Trần Giang Hà trong lòng vui vẻ, không nghĩ tới mẹ cũng giống như anh, hoàn toàn không có ý tứ nặng bên này nhẹ bên kia.
Trái lại ba Trần Kiến Quốc, trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt lại có chút hung dữ.
Trần Giang Hà cùng ông liếc nhau, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
"A Hà, con đừng vội vào nhà, hai ba con ta tâm sự một chút."
Trần Kiến Quốc gọi con trai lại, đưa anh đến dưới tàng cây đa ở góc phòng.
"Cho ba một điếu thuốc."
Trần Giang Hà lấy Hoa Tử từ trong túi ra, cười hì hì đưa cho ba.
"Thằng nhóc này." Trần Kiến Quốc tức giận trừng anh một cái, tiếp nhận điếu thuốc.
Trần Giang Hà châm lửa cho ông, sau đó chính mình cũng châm một điếu, vừa hút thuốc vừa chờ bị đánh.
"Ba ngày dẫn hai cô bạn gái về nhà, con thật sự có bản lĩnh." Trần Kiến Quốc thấp giọng răn dạy một câu.
Trần Giang Hà cúi đầu hút thuốc, không nói lời nào.
"Con còn trẻ, yêu thêm vài lần, ba không tiện nói gì với con, nhưng con phải suy nghĩ cho kỹ, sau này khi bàn chuyện hôn sự sẽ thế nào?"
Trần Giang Hà gật đầu, nói: "Bây giờ nói chuyện đăng ký kết hôn còn quá sớm, người ta đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, con vừa nếm được chút ngon ngọt, không muốn chết sớm."
"Vậy con có nghĩ tới không, nếu Tiểu Từ và Tiểu Khương gặp nhau, tình yêu này của con sẽ chấm dứt, đại khái là hai đầu trống không, hối hận cũng không kịp." Trần Kiến Quốc vẻ mặt nghiêm túc nói.
Trần Giang Hà ngẩng đầu nhìn cha một cái, nói: "Việc này trong lòng con biết rõ, sẽ tận lực tránh."
"Này."
Trần Kiến Quốc thở dài, lại hít sâu mấy hơi thuốc, nói: "Hai ngày trước ba còn đang suy nghĩ, con và Tiểu Từ xác định quan hệ, lúc trước chạy đến bờ ruộng gọi con, cô gái xinh đẹp mời con đi xem phim tám phần là đứt đoạn, trong lòng nhiều ít có chút tiếc hận thay con."
Không nghĩ tới, thằng nhóc này cư nhiên đi con đường cũ năm đó của ta.
Trần Kiến Quốc trên mặt lộ ra phiền muộn nhàn nhạt, nói: "Ba không có bản lĩnh gì, cuối cùng hai người đều chạy, cũng may sau đó gặp được mẹ con, cùng bà ấy kết hôn an phận sống qua ngày, cuộc sống có chút khổ, nhưng cũng có tư có vị."
"May mắn hai người kia đều chạy, nếu không còn có chuyện gì xảy ra?"
Trần Giang Hà bĩu môi nói.
"Khụ."
Trần Kiến Quốc sặc khói thuốc, sau khi hồi phục sức lực, trừng mắt nhìn Trần Giang Hà nói: "Tiểu Từ cùng Tiểu Khương đều ưu tú như vậy, con nắm chắc sao?"
"Bây giờ khó mà nói, khi nào con có hàng chục tỷ, thậm chí hàng trăm tỷ thì con mới tự tin."
Những lời này của Trần Giang Hà, mở đầu nghe giống như không quá tự tin, phía sau quả thực bành trướng.
"..."
Trần Kiến Quốc im lặng, ông cũng bội phục năng lực khoác lác của con trai mình, mấy chục tỷ hơn trăm tỷ tài sản thế mà có thể hời hợt nói ra miệng, cho dù trong nhà có máy in tiền, một ngày hai mươi bốn giờ không ngừng in tiền, vậy cũng phải tốn một đoạn thời gian rất dài mới có thể in nhiều tiền như vậy chứ?
Bất quá, Trần Kiến Quốc trong lòng vẫn là phi thường coi trọng con trai, có thể đồng thời để cho hai người gái ưu tú coi trọng, hơn nữa mang các cô về nhà, cũng là rất có năng lực, bản lĩnh thật sự, mặt khác ngày hôm qua đi ngân hàng xem tiền trong thẻ, chừng có bảy con số nhiều, trăm vạn to lớn, đời này cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy!
"Ba, ba không đánh con sao?" Trần Giang Hà nhìn ba, có chút kinh ngạc hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate