Khi còn bé, mỗi khi mắt ba lộ ra vẻ mặt hung ác, Trần Giang Hà liền chuẩn bị tốt để bị đánh, lần này cũng không ngoại lệ, không nghĩ tới ba cư nhiên bình tĩnh giảng đạo lý với anh, rất là ngoài ý muốn.
"Con mẹ nó đánh con?" Trần Kiến Quốc liếc mắt nhìn Trần Giang Hà, đưa tay vỗ vỗ vai anh, nói: "Ba là vì con vui mừng, vì con mà buồn."
Trần Giang Hà cười cười, nói: "Không cần lo lắng, chỉ cần tốc độ kiếm tiền của con đủ nhanh, sẽ không có vấn đề gì lớn, những đại nhân vật trên bảng phú hào kia, có ai không phải là hoa dại nở hoa khắp nơi?"
"Con sẽ không giống như bọn họ chơi quá hoang dã, chỉ muốn cho các cô gái con thích, một gia đình ấm áp." Trần Giang Hà nói.
Nghe nói như thế, Trần Kiến Quốc sâu sắc nhìn Trần Giang Hà một cái, cảm giác giống như không đúng lắm, lại tựa hồ không có tật xấu gì, chỉ là nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng...
"Không nên bành trướng, phải làm đến nơi đến chốn." Trần Kiến Quốc trịnh trọng dặn dò một câu.
"Vâng. "Trần Giang Hà gật gật đầu.
"Cùng đi vào đi, nha đầu Khương Diệc Xu cũng là cô gái rất tốt, nắm thì nắm cho chắc."
"Ba tiếp tục nhổ lông gà, giữa trưa vẫn là sáu món mặn một canh, không thể chậm trễ người ta."
Trần Kiến Quốc nói xong hai câu, quay đầu nhổ lông gà, vẻ mặt Trần Giang Hà thoải mái vào nhà nói chuyện phiếm với Khương Diệc Xu và mẹ.
Vốn tưởng rằng Khương Diệc Xu lần đầu tiên tới cửa, sẽ khẩn trương đến không biết nói như thế nào, không nghĩ tới mẹ cùng cô một hỏi một đáp, tương đối hòa hợp.
Trong lúc nói chuyện, Trịnh Lệ Hoa kìm lòng không được cầm tay Khương Diệc Xu, ánh mắt ôn nhu giống như là nhìn khuê nữ nhà mình, tràn đầy vẻ cưng chiều.
"Xong rồi, ba mình còn rất tỉnh táo, mẹ mình rơi vào tay giặc trước, hình như bà càng thiên vị Khương Diệc Xu hơn."
Trần Giang Hà nhướng mày, thầm nghĩ như vậy không được, đều là bạn gái, không thể bất công.
Đến lúc đó Lâm Tư Tề đến, ba mẹ đều rơi vào tay giặc nữa thì làm sao bây giờ?
Trần Giang Hà bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khác.
Tuy nói nhan sắc của Lâm Tư Tề không xuất chúng như Từ Chỉ Tích và Khương Diệc Xu, nhưng dáng người của cô thật sự cao cấp, không chỉ là khuôn mẫu hâm mộ của bạn cùng lứa tuổi, mà còn là tấm lòng tốt của các trưởng bối, nhất là khu vực nông thôn đều thịnh hành - - mông thật tốt, kho lúa đầy phúc.
"Đến rồi hãy nói, chuyện đã đáp ứng, cũng không thể đổi ý, như vậy rất không phúc hậu, huống hồ cô ấy cũng chỉ lấy danh nghĩa bạn học và cấp dưới tới nhà, không phải vấn đề lớn."
Trần Giang Hà suy nghĩ một chút, tâm tư kiên định lại, Từ Chỉ Tích cùng Khương Diệc Xu đều là tốt trong lòng anh, Lâm Tư Tề lại một lòng đối tốt với anh, nếu nói không chút động tâm, đó là giả.
Chỉ có điều, có Từ Chỉ Tích và Khương Diệc Xu đã là Tề Nhân Chi Phúc, thêm một Lâm Tư Tề nữa, Lục Vị Địa Hoàng Hoàn và Thận Bảo Phiến sợ là phải ăn trước.
"Giang Hà, các bạn trong lớp đã quyết định buổi chiều sẽ đến thăm thầy Chu, cậu và Diệc Xu cùng nhau tới đó."
Trong bữa trưa, khi Trần Giang Hà đang xem sự tăng giảm của cổ phiếu trên điện thoại thì nhận được tin nhắn từ Tần Thiệu Hải.
Thầy Chu là chủ nhiệm lớp trung học của họ - Chu Hữu Kim, cũng là chỉ huy trực ban rất nghiêm khắc, một tay bắt học tập một tay bắt kỷ luật, cả hai đầu đều rất chặt chẽ.
Nhưng ông cũng rất dịu dàng, trong sinh hoạt luôn đối xử bình đẳng dù là học sinh giỏi hay học sinh dở, ông cũng đặc biệt quan tâm đến các học sinh nghèo và thường tự bỏ tiền túi của mình mời bọn họ ăn cơm.
Chỉ có điều hơi ngốc một chút là thích “đọc thư tình”, mà đọc còn rất hài hước, mỗi lần đến phần này cả lớp lại cười ồ lên.
Tất nhiên ông cũng quan tâm đến mặt mũi của học sinh mình cho nên khi đọc đều quên đọc tên của người viết, sau đó nhân cơ hội nói một đống đạo đạo lý lớn lao, chẳng hạn như "Bắt đầu quá sớm, chất lượng không tốt" và "Đại học hãy tìm, cùng nhau già đi.", nghe nói vậy ai cũng nóng lòng muốn nhanh chóng thi vào đại học, thi đậu đại học mình muốn là có buông thả bản thân mình.
Trần Giang Hà liếc nhìn Khương Diệc Xu đang ngồi bên cạnh, không khỏi nghĩ đến bộ dạng kỳ lạ của thầy Chu đọc thư tình trên bục giảng, buồn cười nhắn lại: “Được rồi, buổi chiều mấy giờ? Tôi cũng đang ăn cơm với Diệc Xu."
Nhận được tin nhắn, Tần Thiệu Hải lập tức trả lời: "Ba giờ chiều, tôi đi một lát, đúng lúc có thể ăn ké cơm thầy ban một, món đậu nành nhồi khổ qua của vợ thầy nấu làm tôi nhớ lại mà chảy nước miếng."
"Hay đấy." Trần Giang Hà nhướng mày: "Làm cho cậu chảy nước miếng không phải là đậu nành nhồi khổ qua, mà là sự trưởng thành quyến rũ của vợ thầy đúng không."
"Ay, mặc dù hồi cấp ba tôi cũng có chút ý tưởng đó, nhưng đó là vì bị tiểu thuyết đầu độc. Bây giờ mục tiêu của tôi đã thay đổi rồi, tập trung vào Hương Hương, tôi muốn hạ gục cô ấy trong kỳ nghỉ đông."
Tần Thiệu Hải cũng là một người sói, hắn chưa bao giờ che giấu suy nghĩ hay lời nói gì đó của mình với Trần Giang Hà.
"Được rồi, cố lên, tin tưởng vào cậu. Nếu cần giúp đỡ gì thì hãy cho tôi biết một tiếng. Anh em sẽ làm người hỗ trợ cậu." Trần Giang Hà trả lời.
"Được rồi." Tần Thiệu Hải vui vẻ trả lời.
"Tháp tháp."
Trần Giang Hà mới trò chuyện với Tần Thiệu Hải xong, Trần Kiến Quốc dùng chiếc đũa gõ gõ bàn nhắc nhở: "Đang ăn đừng có cúi đầu xem điện thoại, có chuyện gì quan trọng hơn ăn không?"
Trần Giang Hà mỉm cười cất điện thoại vào túi, sau đó quay sang Khương Diệc Xu nói: “Ăn cơm xong đi với anh tới thăm nhà thầy Chu nhé.”
------
Dịch: MBMH Translate