Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 221 - Chương 221: Thầy Chu, Trong Mộng Em Luôn Nhớ Đến Thầy

Chương 221: Thầy Chu, Trong Mộng Em Luôn Nhớ Đến Thầy Chương 221: Thầy Chu, Trong Mộng Em Luôn Nhớ Đến Thầy

"Được nha." Khương Diệc Xu mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng đồng ý, cũng không hỏi thêm nữa.

Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Trần Giang Hà cười cười, đơn giản múc đồ ăn trong bát ra, đang định lặng lẽ đưa tay trái ra dưới gầm bàn làm vài thủ thuật nhỏ, lại phát hiện Khương Diệc Xu cũng lén đưa tay ra.

Tay hai người nhẹ nhàng chạm vào dưới bàn, khuôn mặt xinh đẹp của Khương Diệc Xu đột nhiên đỏ lên, rồi cô nhanh chóng rụt tay lại, đặt lên bụng dưới của mình.

Trần Giang Hà cảm thấy thú vị, liền đơn giản hào phóng, đưa tay nắm lấy cái tay trên bụng dưới của cô, mười ngón tay đan vào nhau, cười hỏi: "Em no rồi à?"

"No…no rồi" Khương Diệc Xu nhẹ giọng trả lời.

"Vậy chúng ta đi thôi, đi ra ngoài một vòng cho tiêu cơm, sau đó họp hội với bọn người Thiệu Hải." Trần Giang Hà nói.

"Chờ một chút, em giúp dì dọn dẹp chén bát cái đã." Khương Diệc Xu nói.

Lúc này, Trịnh Lệ Hoa mới cười nói: "Đừng, đừng, để dì tự dọn được rồi, các con đi chơi đi, đừng đi xa quá, nhớ về nhà ăn tối nhé."

Nói xong, bà lặng lẽ chọc chọc chồng mình là Trần Kiến Quốc ở dưới gầm bàn.

Trần Kiến Quốc lập tức hiểu ý, móc trong túi ra một phong bao lì xì màu đỏ đưa cho Khương Diệc Xu, cười nói: “Đây là một chút tấm lòng của chú dì, con cứ nhận đi.”

Gương mặt xinh đẹp của Khương Diệc Xu ngại ngùng đỏ lên, cô có chút xấu hổ nhưng vẫn đưa tay ra nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Con cảm ơn chú dì.”

Trần Kiến Quốc và Trịnh Lệ Hoa nghe vậy đều mỉm cười, đặc biệt là Trịnh Lệ Hoa, càng nhìn Khương Diệc Xu bà càng thích cô bé này, cô bé cũng là ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí con dâu trong lòng bà.

"Tiểu Từ cũng rất tốt, tao nhã hào phóng, dung mạo và khí chất thậm chí còn tốt hơn Tiểu Khương một chút."

Trong đầu Trịnh Lệ Hoa chợt lóe lên, bà nhớ tới hai ngày trước Từ Chỉ Tích mới tới nhà, trong lòng không khỏi cảm thấy rối rắm cho con trai mình, hai đứa đều là bạn gái, lòng bàn tay là thịt mà mu bàn tay cũng là thịt, tới lúc kết hôn thì cưới ai mới tốt đây?

Mà, con trai mình mới ba ngày đã đưa hai người bạn gái về nhà, kỳ nghỉ đông vẫn đang diễn ra, sau này liệu còn có cô gái nào tới nhà nữa không?

"Thôi vậy, con cháu thì có phúc phận của nó đi, cha mẹ thì làm tròn bổn phận của mình làm được rồi, đường của con nó thì để con nó đi, chọn thế nào thì để nó chọn đi."

Trịnh Lệ Hoa là một người phụ nữ phóng khoáng cởi mở, nếu không ngay từ đầu bà đã không kết hôn với Trần Kiến Quốc, năm xưa thời trẻ ông ấy cũng là một lãng tử, sau đó lại lầm đường lạc lối, suy sụp mấy năm mới bước ra khỏi sương mù, là một lãng tử quay đầu.

Trần Giang Hà không biết mẹ mình đang nghĩ gì, mà đã đưa Khương Diệc Xu ra khỏi nhà và đi hội hợp với đám người của Tần Thiệu Hải.

Ba giờ chiều, hơn chục sinh viên đại học vừa tốt nghiệp khóa 39 cấp trung học, vừa nói vừa cười đến thăm nhà chủ nhiệm lớp trung học Chu Hữu Kim.

Lão Chu cũng là dân bản địa Quảng Thành, nhà có ba tòa nhà để thu tiền thuê nhà, là giáo viên của một trường danh tiếng, thu nhập ổn định, vợ là cô khách trọ xinh đẹp kém ông tám tuổi, là một cuộc sống mỹ mãn hơn người.

Cấp 3 không có thời gian nghỉ sớm như vậy, nhưng hôm nay lại là chủ nhật, buổi chiều được nghỉ nửa ngày, khi một nhóm sinh viên xách giỏ trái cây đến thăm thầy của mình, thầy Chu đang ở trong sân dạy con trai mình làm bài tập.

Con trai của thầy Chu là Chu Vĩnh Chí năm nay đã tám tuổi, đã vào tiểu học rồi nhưng cậu bé vẫn thích mút ngón tay như núm vú giả, mà nói thế nào cũng không chịu thay đổi, khi làm bài tập đôi mắt cậu bé trống rỗng, đờ đẫn, trông bộ dáng không được thông minh lắm.

"Thầy Chu!"

Tên nhãi Trần Giang Hà này là đứa khác thường nhất, vừa bước vào cửa đã hét lên khiến thầy Chu giật mình run run, quay đầu lại đã nhìn thấy tất cả những gương mặt quen thuộc, ông lập tức tươi cười hớn hở, vui mừng khôn xiết: “Các cô cậu, đang nghỉ đông à?”

"Dạ vâng."

Trần Giang Hà mỉm cười đáp lại, những người khác cũng cười hì hì gật đầu.

Rồi thấy Trương Minh Kiệt lại tiến lên ôm lấy thầy Chu: “Thầy Chu, trong mộng em luôn nhớ đến thầy.”

Nghe vậy, Chu Hữu Kim cười sang sảng, vỗ vai Trương Minh Kiệt nói: "Thằng nhãi này, không nhớ bạn nữ trong lớp mình, không nhớ ái muội gì sao? Tôi cũng không thể cho cậu ngọt ngào yêu thương gì được."

Trương Minh Kiệt gãi gãi đầu, vốn là muốn ra vẻ một chút, bây giờ lại cảm thấy có chút xấu hổ.

"Thầy Chu, em cũng nhớ thầy."

Tần Thiệu Hải như một kẻ ngốc đến gần thầy Chu, cười nói: “Trường chúng ta có mấy bạn nữ đâu ạ, cũng không nhớ đến nỗi, cho nên mới thường xuyên nhớ tới lời thầy dạy bảo.”

Thầy Chu cười tủm tỉm nhìn Tần Thiệu Hải nói: "Lúc trước cậu nộp đơn vào khoa toán Đại học Công nghệ Quảng Đông, tôi đã khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ, bây giờ đã biết mình sai rồi phải không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0