Trường đại học của Thẩm Tòng Nhung cũng ở Thiên Hà, cách đại học tài chính Quảng Đông không quá xa, thỉnh thoảng chạy đến bên thành đại học Long Động bên kia cũng rất bình thường.
Khi hoạt động kinh doanh mua mang đi theo nhóm của Trần Giang Hà phát triển, ngày càng có nhiều người biết đến nó.
"Cũng bình thường, không kiếm được nhiều tiền lắm." Trần Giang Hà trả lời mơ hồ.
"Đừng lo lắng, tôi không có tìm cậu vay tiền."
Thẩm Tòng Nhung mỉm cười, sau đó nói: "Tôi tìm được bạn gái ở Nam Phi, người dân ở đó đối với các sản phẩm nội địa của chúng ta rất là ưa chuộng, bao gồm quần áo từ phía đông Quảng Đông, các sản phẩm điện tử từ Thâm Quyến và các mặt hàng nhỏ từ Nghĩa Ô, đều là những mặt hàng họ yêu thích.”
"Ừm." Trần Giang Hà gật đầu, không khỏi đánh giá cao Thẩm Tòng Nhung.
"Không phải hiện tại người dân Giang Tô và Chiết Giang đang tham gia mua sắm trực tiếp sao? Nó đang được phát triển nhanh, triển vọng cũng vô cùng tốt, tôi muốn xây dựng một nền tảng trực tuyến để đem các sản phẩm trong nước của chúng ta bán sang cho Châu Phi, chẳng phải cũng rất có tiền đồ à." Thẩm Tòng Nhung tiếp tục nói.
Trần Giang Hà chân mày cau lại, khá lắm, đây là muốn làm thương mại điện tử xuyên biên giới.
"Cậu dự định làm thế nào?" Trần Giang Hà rất hứng thú hỏi một câu.
Thẩm Tòng Nhung mỉm cười, nói: "Tôi biết một số chuyên gia máy tính am hiểu công nghệ, xây dựng Website gì gì đó không thành vấn đề, hiện tại chủ yếu là thiếu hụt tài chính khởi động, muốn đem cậu kéo vào làm cổ đông, cậu thấy thế nào?"
"Nghĩa là tôi đóng góp tiền còn các cậu đóng góp công sức phải không?" Trần Giang Hà cười hỏi ngược lại.
"Tôi cũng góp tiền, nhưng tiền đang eo hẹp, chỉ có thể lấy ra mấy ngàn tệ, làm không ra được việc gì, nếu là có 1,2 triệu, vậy thì mọi chuyện dễ làm hơn nhiều." Thẩm Tòng Nhung nói.
"1,2 triệu không phải là con số nhỏ." Trần Giang Hà nheo mắt lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Việc này phải suy nghĩ kỹ một chút, hôm nào dẫn tôi đi gặp mặt các chuyên gia máy tính mà cậu biết."
"Được." Thẩm Tòng Nhung gật đầu, rất thẳng thắn đồng ý.
Thẩm Tòng Nhung là người rất có mắt nhìn người, trong nhóm bạn học bọn họ, hắn chỉ cùng Trần Giang Hà nói đến chuyện này, hơn nữa hắn tin chắc Trần Giang Hà nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, về phần cuối cùng anh có thể quăng tiền nhập cổ phần hay không, thì lại là một câu chuyện khác.
Dù sao Thẩm Tòng Nhung tin rằng, việc kinh doanh giao hàng của Trần Giang Hà khẳng định kiếm được rất nhiều tiền, đây chính là đoàn thể hơn trăm người, việc kiếm tiền mỗi ngày không phải là cường điệu.
Lúc này, Trần Giang Hà cũng đang sờ lên cằm, nghiêm túc cân nhắc lời mời của Thẩm Tòng Nhung vừa nói.
Thời đại này, kinh doanh thương mại điện tử xuyên biên giới, bán hàng hóa nhỏ trong nước sang Châu Phi thực sự là một nghề nghiệp đầy triển vọng và hứa hẹn.
Nhưng mà, tỷ lệ sử dụng Internet hiện nay ở Trung Quốc còn chưa đủ cao, chưa kể đến điều kiện nghèo nàn ở Châu Phi, hầu hết mọi người có lẽ không biết máy tính là gì, sẽ hợp lý hơn khi bắt đầu từ Nam Phi, nơi có nền kinh tế tương đối phát triển.
"Nếu muốn làm thương mại điện tử xuyên biên giới, tại sao chúng ta lại tập trung vào Châu Phi thay vì u Mỹ, những nơi có nền kinh tế phát triển và tiền tệ mạnh?"
Trần Giang Hà nghĩ lại, lập tức lại lắc đầu; "Mọi người đều nhìn chằm chằm vào thị trường Châu u và Châu Mỹ, chỉ cần đạt đến quy mô nhất định, người ta sẽ lập tức làm theo, tư bản cũng sẽ tùy theo tham gia, chẳng bằng trước tiên đem mục tiêu đặt ở châu Phi, im ỉm phát tài."
Nghĩ tới đây, Trần Giang Hà tâm tư hơi định, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Khương Diệc Xu, nha đầu này đang học chuyên ngành kinh doanh quốc tế.
"Độ phù hợp rất cao."
Trần Giang Hà lập tức suy nghĩ thông suốt, anh không cần phải đầu tư tiền vào Thẩm Tòng Nhung, nhưng anh hoàn toàn có thể đầu tư vào Khương Diệc Xu.
Khương Diệc Xu nhận ra được ánh mắt của anh, quay đầu liếc anh một cái, nhỏ giọng hỏi: "Anh vừa rồi đang suy nghĩ gì vậy?"
"Không có gì." Trần Giang Hà lắc đầu một cái, sau đó cười hỏi: "Em lúc thi tốt nghiệp trung học, tiếng Anh có phải thi đạt hơn 140 điểm?"
"Ừm." Khương Diệc Xu nhẹ nhàng gật đầu, nói: "145 điểm."
"Quá mạnh." Trần Giang Hà có chút cảm giác hút khí lạnh vào, sức mạnh đàn áp của học sinh đứng đầu thật kinh khủng.
"Anh muốn tạo dựng sự nghiệp cho em, về sau nếu như bắt tay vào làm rồi, liền có thể dễ dàng bao nuôi anh, em thấy thế nào?" Trần Giang Hà sát vào bên tai cô, cười hì hì nói.
"Được nha." Khương Diệc Xu ôn nhu đáp lại, tuy rằng không biết Trần Giang Hà muốn làm cái gì cho cô, nhưng vẫn không chút do dự đồng ý với anh.
Thương mại điện tử xuyên biên giới rất có tiền đồ, Trần Giang Hà nhớ rõ rất rõ ràng, hũ vàng đầu tiên của Lý Tuấn sau khi tốt nghiệp đại học là kiếm được từ thương mại điện tử xuyên biên giới ở Thâm Quyến.
------
Dịch: MBMH Translate