Khương Diệc Xu nửa đêm đưa phù bình an, khiến Trần Giang Hà cảm động đến mức muốn ôm cô đem vào phòng ngủ ấm áp, nhưng nha đầu này đỏ mặt không đáp ứng, anh cũng không tiện ép buộc, thế là trở về nhà mặc quần áo với giày vào, để đưa cô về nhà.
Giao thừa vừa qua, Trần Giang Hà chỉ ở trong nhà vào ngày mùng một, ngày mùng hai liền chạy đi.
Toàn bộ kỳ nghỉ đông, anh đều chạy lại hai đầu Quan Thành và miền đông Quảng Đông, tháng giêng cũng không ngoại lệ, ngày thứ hai của năm mới, anh phải đến sân bay Bạch Vân đón Từ Chỉ Tích.
Do chuyến bay bị trễ, Trần Giang Hà đã đợi ở sân bay hai giờ rưỡi, mới đón được Từ Chỉ Tích.
"Đến, ôm một cái."
Chờ đợi đã lâu Trần Giang Hà cũng không có nửa câu oán hận, mỉm cười dang rộng vòng tay chào đón cô giáo Từ đang đi về phía mình.
Từ Chỉ Tích đẩy hành lý của mình chạy tới, hồng hộc một tiếng yêu thương nhung nhớ.
Trần Giang Hà ôm chặt cô, ngửi mùi thơm quen thuộc, ôm lấy vòng eo thon gọn của cô rồi bế cô lên, trong lòng rất thoải mái, ngoài miệng lại nói: "Ồ, nặng lên không ít, mỗi khi nghĩ lễ lại tăng ba cân."
"Nói bậy, một chút cũng không mập." Từ Chỉ Tích nắm đôi bàn tay trắng như phấn đập anh một cái, nói: "Thả tôi xuống, ở chỗ công cộng ôm ấp như này, kỳ cục."
"Vừa nãy là ai chủ động chạy vào trong lòng em?" Trần Giang Hà giơ tay bóp bóp chóp mũi của cô, hỏi: "Không phải là cô sao, Tiểu Tích Tích?"
"..." Gò má của Từ Chỉ Tích chợt đỏ lên, tức giận nói: "Về sau không cho phép cậu dùng cái tên này, phải gọi là cô giáo Từ."
Trần Giang Hà trực tiếp hôn cô một cái, sau đó nghiêm túc gọi: "Cô giáo Từ."
"A." Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Chỉ Tích lập tức đỏ chót, trước công chúng ôm ấp coi như xong, tên khốn này còn hôn nữa, hôn xong còn gọi cô giáo Từ ... Quả thực muốn ăn đòn.
"Được rồi được rồi, cô đi máy bay cực khổ rồi, không trêu cô nữa."
Trần Giang Hà vẫn có chừng mực, nhẹ nhàng buông Từ Chỉ Tích ra, sau đó một tay đẩy hành lý, một cái tay khác đưa ra dắt cô ấy.
Từ Chỉ Tích đỏ mặt né một cái, nhưng vẫn là bị Trần Giang Hà mặt dày bắt được, mười ngón liên kết, anh còn đặc biệt cầm lên, ngửi một cái.
"Ồ, sao lại có mùi heo nướng ở đây nhỉ?" Trần Giang Hà nháy mắt mấy cái.
"Khốn nạn." Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng nguýt anh một cái, chợt có chút ngượng ngùng giải thích: "Ở quê quá lạnh, mỗi ngày sưởi ấm ..."
"Thì ra là như vậy, em nói làm sao lại ngửi thấy mùi thơm như vậy chứ, lại có đặc thù BUFF gia trì."
Trần Giang Hà gật đầu, kỳ thực tay của cô giáo Từ rất thơm, giống như mùi thơm của ống tay áo, tinh tế mềm mại, vừa trắng vừa mềm, cầm trong lòng bàn tay có cảm giác đặc biệt có kết cấu, nắm đi vài bước liền có cảm giác đặc biệt mềm mại, cảm thấy không thể giải thích được,... Phía dưới đã có chút thức tỉnh.
Anh cũng là bựa, sau khi thức tỉnh, thay vì kiếm chế bản thân lại bắt đầu đi một cách vênh váo, nghênh ngang ...
Từ Chỉ Tích phát hiện ra, xấu hổ đến mức cúi đầu đỏ mặt, thỉnh thoảng nghiêng người chặn anh, miễn cho bị người khác nhìn thấy, cô thật sự không nỡ làm khó người đàn ông này.
Đi ra sân bay, bắt taxi trở lại đại học tài chính Quảng Đông, Từ Chỉ Tích thở phào nhẹ nhõm khi quay trở về ký túc xá 502, đi vào phòng ngủ ngửa mặt ngã xuống giường, nheo cặp mắt lại, thư giãn tận hưởng những giây phút bình yên hiếm hoi này.
Trong khoảng thời gian ở nhà, ngoại trừ đêm đầu tiên cảm nhận được hơi ấm gia đình và tình yêu thương của bố mẹ, những thời gian khác bên tai đều không được thanh tịnh.
"Rời nhà lâu liền rất nhớ nhà, về nhà mới chỉ được mấy ngày đã muốn trốn, chẳng trách trong sách nói con gái lớn lên liền không có nhà."
Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng thở dài, hoàng hôn bên cửa sổ rất đẹp, khuôn viên trường đại học yên tĩnh và thanh bình, bên tai còn có thể nghe thấy âm thanh thái rau.
Lúc này, Trần Giang Hà đang ở trong phòng bếp nấu ăn, Từ Chỉ Tích nghe động tĩnh, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
"Cậu đi nghỉ ngơi đi, để tôi làm cho."
Từ Chỉ Tích nằm một lúc, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới nhà bếp.
"Không cần, hôm nay tâm trạng của bếp trưởng Trần tốt, em sẽ cho cô xem kỹ năng nấu nướng đỉnh cao của mình, cô cứ nằm đợi được ăn đi."
Quả thực tâm trạng của Trần Giang Hà hôm nay rất tốt, sau khi nắm tay cô giáo Từ, hormone tăng cao, làm chuyện gì cũng rất hăng hái, đừng nói đến việc nấu cơm đơn giản này, liền là trong nhà hai mẫu ruộng nước đều có thể không cần trâu, trực tiếp người cày cũng được.
"Tôi vừa rồi chợp mắt một lúc rồi, đã nghỉ ngơi đủ rồi." Từ Chỉ Tích cười lắc đầu một cái, đi vào nhà bếp sóng vai với Trần Giang Hà, săn sóc lại ôn nhu: "Cậu hôm nay cũng khổ cực, tôi làm trợ thủ cho cậu."
Trần Giang Hà nhếch miệng mỉm cười: "Quan hệ tốt như vậy, bữa cơm này có thể coi như là bữa cơm đoàn viên muộn của vợ chồng son."
------
Dịch: MBMH Translate