"Yêu thích to một chút." Trần Giang Hà cười ha ha, giơ tay tính thăm dò đo đạc vòng tròn trước mặt, nhíu mày: "Hình như là nhỏ hơn một chút?"
"Không ... Không có."
Lâm Tư Tề khẽ cắn môi, thẹn thùng trả lời: "Là ... Là vì không có cái gì ..."
"Hả?” Trần Giang Hà cúi đầu nhìn.
"Nhìn cái váy này thì không thể nhìn rõ ra được." Lâm Tư Tề đột nhiên tóm lấy anh, mím môi dẫn anh đi vào một con hẻm vắng, một con đường tối hơn ...
Lúc anh lần nữa từ trong hẻm nhỏ đi ra, Trần Giang Hà lấy ra bật lửa châm điếu thuốc, tay có chút mỏi, hơi tê, lúc hút thuốc lá khẽ run, vỏ đại não đặc biệt sinh động.
Gò má Lâm Tư Tề ửng hồng, nhìn anh, trong lòng tự nhủ anh luôn nói nhỏ, nhưng bây giờ chắc đã biết lớn rồi đi.
"Đi thôi, trở về."
Trần Giang Hà hút xong nửa điếu thuốc, lấy lại bình tĩnh, mang theo Lâm Tư Tề trở lại trường học.
Trở về ký túc xá 414, nằm ở trên giường, Trần Giang Hà nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh trong ngõ nhỏ đen tối, cô thư ký nhỏ gì gì đó, hoàn toàn không tĩnh tâm để nghĩ buổi tối nên ăn chút gì.
"A Khải, mang cho tôi một phần bò chiên."
Lúc này, Lưu Đống Lương hét lên với Trương Khải đang chuẩn bị đi ra cửa.
"Khải ca, tôi muốn ăn thịt bò xào."
"Khải ca, tôi muốn ăn cơm chiên lạp xưởng."
Vương Viễn Bằng với Tôn Thiên cũng nắm bắt cơ hội để Trương Khải mang cơm.
"Được." Trương Khải đối với bạn bè cùng phòng chăm sóc như ba ba chăm sóc con trai vậy, đáp ứng tất cả mọi yêu cầu, vừa ra đến trước cửa thuận tiện hỏi Trần Giang Hà: "Lão tam, cậu ăn cái gì?"
"Không muốn ăn cơm, muốn uống súp." Trần Giang Hà mở mắt ra.
"Uống súp gì?" Trương Khải hỏi.
"Canh ba ba hầm đuôi bò, xin ông chủ rắc chút cẩu kỷ lên cho tôi." Trần Giang Hà nói.
"Ồ, vẫn là cậu biết dưỡng sinh, tuổi còn trẻ đã đem món canh đại bổ này vào thực đơn?"
Trương Khải nhướn mày, có chút kinh ngạc lầm bầm một câu, cũng không nói thêm cái gì, quay đầu ra ngoài mua cơn cho "Các con".
Ký túc xá 414 chính là như vậy, rõ ràng trên bàn có một đống lớn tờ rơi đặt đồ ăn, gọi điện thoại liền có thể chọn món ăn, người giao hàng sẽ giao hàng đến ký túc xá, tuy nhiên mọi người đều không làm chuyện này, vẫn là Khải ca mang cơm, ăn càng thơm...
Ngày hôm sau, thị trường chứng khoán lao dốc, những nhà đầu tư đang đắm chìm trong niềm vui khởi đầu thuận lợi trong năm Kỷ Sửu đã bị giáng một đòn nặng nề. Chỉ số giảm mạnh 9%, da đầu đều đã tê rần.
Trần Giang Hà với Lưu Đống Lương đã sớm bán ra trước, may mắn tránh thoát một kiếp.
Kỳ thực Trần Giang Hà nếu không bán cũng không tổn thất quá lớn, những cổ phiếu có trong danh mục của anh như Mao Đài với tàu thuyền Hoa Hạ đều chỉ tụt xuống 3%, ổn định hơn nhiều so với những cổ phiếu ngay lập tức giảm đến mức giới hạn, dấu hiệu đầu tiên của sự cố.
Nhưng mà, bán cao mua thấp vẫn tốt hơn là tắt đèn ăn mì thoải mái, khi thị trường hỗn loạn, lúc lòng người bàng hoàng, chính là thời điểm tốt nhất để mua với số lượng lớn.
"Người khác tham lam tôi sợ hãi, người khác sợ hãi tôi tham lam, Buffett lão gia tử tính toán không phải người trọng sinh chính là xuyên qua tới."
Trần Giang Hà phát hiện khi số vốn trong tay dần trở nên giàu có hơn, sự hiểu biết về thị trường chứng khoán ngày càng sâu hơn, anh càng quen thuộc với thị trường này, anh đối với thị trường này lại càng có lòng kính nể, nếu có cơ hội, anh muốn noi theo sau một người nào đó, cùng với lão gia tử ăn bữa cơm, xem hắn đến tột cùng là có lai lịch gì, dựa vào cái gì có thể ở thị trường chứng khoán tung hoành mấy chục năm sừng sững không ngã.
"Tách tách tách."
"Tách tách tách."
Trần Giang Hà giao dịch cổ phiếu xong, hai tin nhắn QQ gần như cùng lúc được gửi tới, một cái là Từ Chỉ Tích gửi tới, với ba biểu cảm khóc lớn, khiến trong lòng anh căng thẳng.
Một ... cái khác là Thẩm Tòng Nhung gửi tới, Trần Giang Hà mở ra liếc nhìn, cũng không vội trả lời, trước tiên quan tâm đến cô giáo Từ tại sao đột nhiên "Khóc lớn".
“Cô Từ, cô làm sao vậy?”
Trần Giang Hà thản nhiên nhắn tin cho Từ Chỉ Tích hỏi tình huống.
Đầu kia Từ Chỉ Tích trả lời tin nhắn rất nhanh: “Hôm nay tôi bị thị trường chứng khoán cắt mất hai tháng tiền lương. Giữ tám cổ phiếu, năm cổ phiếu giảm sàn, chỉ có Thụy Dương Kiến Tài, Rượu trắng Lô Châu và Mao Đài lúc trước cậu đề nghị tôi mua là giảm giá ít nhất.”
Nhắn xong tin này, cô lại thêm emoji khóc to hu hu, cực kỳ khổ sở.
Trần Giảng Hà vốn tưởng rằng chuyện hôm qua vào trong hẻm nhỏ với thư ký nhỏ bị lộ, trong lòng hoang mang rối loạn, khi nhìn thấy tin nhắn này nhất thời gánh nặng trong lòng liền cởi bỏ, thì ra là thị trường chứng khoán gặt cây rau hẹ nhỏ là cô Từ.
Thật ra hôm qua trước khi bán chứng khoán, trong đầu Trần Giang Hà cũng nghĩ tới việc nhắn tin cho cô Từ nhắc về rủi ro, nhưng nghĩ lại thì vẫn bỏ đi, có một số việc thuận theo tự nhiên thì tốt hơn, ra sức thay đổi thì lại không thành chuyện tốt.
Về phần Lưu Đống Lương, Trần Giang Hà quả thực muốn kéo anh ta một phen, bạn thân này rất thảm.
------
Dịch: MBMH Translate