“Đừng buồn, em cũng bị mất hết, còn thảm hơn cô. Lát nữa em đi ký túc xá nhân viên tìm cô, hai ta ôm nhau sưởi ấm, an ủi lẫn nhau.” Trần Giang Hà lấy cách thức “cùng là người lưu lạc giang hồ” an ủi Từ Chỉ Tích.
“Không cần ôm nhau sưởi ấm với cậu, hôm nay tôi vừa khóc vừa mua thêm…” Từ Chỉ Tích trả lời.
“Ha ha, cô Từ, cô đáng yêu thật đấy.” Trần Giang Hà không nhịn được muốn cười.
Từ Chỉ Tích gửi emoji rơi lệ. “Hoàn toàn không đáng yêu, tôi nghi ngờ cậu đang nói xấu tôi bên trong, tôi thật sự mua thêm đó.”
“Được rồi, mua thêm nhiều cũng được?”
Trần Giang Hà mỉm cười, sau đó nghiêm túc nhắn lại. “Hôm nay thị trường chứng khoán giảm xuống mạnh mẽ, cảm xúc lo sợ đã đến cực hạn, rất nhiều nhà đầu tư đều bán giá thấp, chủ động nhảy tàu, ngày mai thị trường vốn hóa lớn nhất định sẽ phản công, mua thêm là hành động sáng suốt.”
“Nghe rất có lý, nhưng thị trường chứng khoán vốn không xác định, ngày hôm qua vẫn là trời quang mây tạnh, hôm nay liền mưa rền gió dữ, khó lòng phòng bị. Nói thật, hôm nay giá giảm mạnh như vậy, tôi hơi hoảng hốt.” Trong lòng Từ Chỉ Tích vẫn không nỡ.
“Tin xấu mới có tin tốt, thị trường chứng khoán khó xác định, nhưng cũng có thể theo dõi dấu hiệu.” Trần Giang Hà nhắn lại. “Cô đừng lo, có em ở đây, thua lỗ thì em nuôi cô.”
“Ai cần cậu nuôi? Nhưng nghe cậu nói như vậy, trong lòng tôi cũng thoải mái hơn, cho dù ngày mai giảm giá tiếp cũng nhận.”
Cảm xúc Từ Chỉ Tích chuyển biến tốt đẹp. “Vốn cảm thấy rằng đầu năm giá cả thị trường chứng khoán tốt, buôn bán có lời thì định mua cho cậu đôi giày thể thao, bây giờ thảm rồi, mua thức ăn cũng phải tính toán kỹ mới được.”
Trần Giang Hà cúi đầu nhìn đôi giày thể thao cũ dưới chân, quả thực hơi rách, bản thân ngày nào cũng đi nhưng lại không chú ý, ngược lại cô Từ để ý thấy rồi, thế mà lại nghĩ rằng buôn bán trong thị trường chứng khoán có lời thì sẽ mua giày thể thao cho anh, thật sự rất săn sóc.
“Tâm trạng tôi bây giờ tốt hơn rồi, phải đi họp đây. Năm nay trường học nắm chắc giáo dục tư tưởng, cậu nói với các nam sinh trong lớp một chút, bớt dùng mạng internet trong trường xem trang web đen trong ký túc xá đi.” Từ Chỉ Tích lại nhắn một tin.
Trần Giang Hà liếc mắt nhìn Lưu Đống Lương ngồi cách đó không xa, yên lặng nhắn tin trả lời. “Em đã phê bình Lưu Đống Lương rồi, anh ta nói sau này không dám nữa.”
Từ Chỉ Tích: “...”
Trần Giang Hà cười cười: “Cô chắc đang ám chỉ em đúng không. Buổi tối sáu giờ em đến ký túc xá ăn cơm, không gặp không về?”
Khóe miệng Từ Chỉ Tích lộ một nụ cười mỉm, không từ chối. “Đến đi, dù sao ăn xong bữa cơm tối nay, thị trường chứng khoán ngày mai không tăng thì cũng sẽ giảm.”
“Được rồi.”
Trần Giang Hà thẳng thắn trả lời, sau khi ngừng nói chuyện phiếm QQ với cô Từ, mở tin nhắn Thẩm Tùng Nhung gửi đến: “Trần Giang Hà, cậu cân nhắc thế nào?”
Trần Giang Hà vuốt cằm suy tư một lát, tìm một cái cớ dễ khiến cho người ta chấp nhận uyển chuyển đáp lại: “Vốn tôi quả thực rất coi trọng dự án này, muốn thử xem, nhưng người tính không bằng trời tính, hôm nay thị trường chứng khoán giảm giá mạnh, lập tức giảm không dưới mấy chục vạn, tài chính cũng bị kẹt, toàn thân thương tổn, trong lòng đang nhỏ máu.”
Trần Giang Hà là như vậy, anh khoe khoang không biết ngượng, nói dối không chớp mắt. Làm người, nếu quá thành thật thì sẽ dễ dàng bị thiệt, còn nếu quá thẳng thắn thì sẽ làm tổn thương người khác, khéo léo một chút, người ta cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
“Hả?”
Thẩm Tùng Nhung hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi nghĩ lại thì cảm thấy hợp tình hợp lý: "Mấy người bạn của tôi cũng chơi cổ phiếu, hôm nay thua lỗ nặng, rời khỏi thị trường.”
Trần Giang Hà thở dài: "Ài, nước ở thị trường chứng khoán quá sâu, tôi không khống chế được."
Thẩm Tùng Nhung trái lại an ủi anh: “Đúng vậy, chơi cổ phiếu là như vậy, thay đổi rất nhanh. Nếu cậu muốn mở rộng hơn, mất đi mấy trăm nghìn ban đầu, sẽ kiếm được mấy chục triệu, chờ lúc cậu Đông Sơn tái khởi, chúng ta lại hợp tác kinh doanh thương mại điện tử xuyên biên giới cũng không muộn.”
"Được." Trần Giang Hà quả quyết trả lời, để lại đường sống cho việc này, nhân tiện nhắc nhở một câu: "Cậu cũng nên suy nghĩ một chút, xem có thể nào đi con đường chính quy để giảm thiểu rủi ro hay không, miễn cho tới lúc đó vừa mới có chút quả ngọt lại bị tận diệt.”
"Được rồi, tôi sẽ thảo luận với các bạn bè, liên lạc cậu sau.”
Thẩm Tùng Nhung cũng rất thẳng thắn, tiện tay gửi hai emoji ôm an ủi tâm trạng buồn bã của bạn học cũ.
Trần Giang Hà dùng hai emoji cười ngây ngô chấm dứt hội thoại, sau đó gọi điện cho Khương Diệc Xu.
“Nhớ anh không?” Trần Giang Hà hỏi cô.
“Nhớ.” Khương Diệc Xu nhẹ giọng trả lời. “Rất nhớ, vô cùng nhớ.”
“Ha, cô bé nhà mình học được cách hô khẩu hiệu rồi à?” Trần Giang Hà cười cười. Mỗi buổi sáng trong cuộc họp buổi sáng tại căn cứ Group Buying Take Away “Light Chaser” của mình, anh sẽ nói "Chào buổi sáng các bạn thân mến", và sau đó mọi người sẽ cùng nhau đáp lại " Tốt, rất tốt, rất tốt.” Cảnh tượng đó giống như vũ khí hóa thành ngựa, ầm ầm ào ào.
------
Dịch: MBMH Translate