Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 254 - Chương 254: Cậu Cảm Thấy Cô Ấy Sẽ Tin Cậu, Hay Là Tin Tôi?

Chương 254: Cậu Cảm Thấy Cô Ấy Sẽ Tin Cậu, Hay Là Tin Tôi? Chương 254: Cậu Cảm Thấy Cô Ấy Sẽ Tin Cậu, Hay Là Tin Tôi?

Cùng Từ Chỉ Tích ăn cơm tối xong, nhờ xe đi tới Đại học Quảng Đông, Trần Giang Hà đã nghiêm túc cẩn thận sửa lại mối quan hệ tình cảm của mình.

Nói tóm lại, Từ Chỉ Tích với Khương Diệc Xu đều là cục thịt trong lòng anh, người nào cũng dứt bỏ không được, cô thư ký nhỏ Lâm Tư Tề ngược lại là người dễ đối phó nhất, cô ấy đối với Trần Giang Hà tất cả đều hiểu rất rõ, trong lòng ít nhiều gì khó mà tiếp nhận hiện thực hắn chân đạp mấy cái thuyền, thân thể cũng rất thành thực.

Cô gái nhỏ theo đuổi cơ bản đều như vậy, cô ấy sẽ không tự chủ che đậy đi khuyết điểm với nhân tố bất lợi của nam sinh, lọc kính dưới, việc nghĩa chẳng từ nan.

"Diệc Xu."

Trần Giang Hà vừa xuống xe, giương mắt vừa nhìn, liền nhìn thấy Khương Diệc Xu đang đứng ở cổng chính Đại học Quảng Đông.

Trước đó, Khương Diệc Xu đều là ở dưới ký túc xá chờ Trần Giang Hà, lần này đứng ở cửa trường học, đối với cô mà nói, rút ngắn một khoảng cách, liền có thể nhìn thấy anh sớm hơn vài phút.

Sau một khoảng thời gian không gặp, Khương Diệc Xu nghe thấy giọng nói của Trần Giang Hà, đầu tiên là hơi sững sờ, giương mắt nhìn anh, sau đó chạy nhanh đến, lúc chạy đến trước mặt anh, vội vàng dừng bước lại, thân hình cô mềm mại dưới ánh đèn đường nhẹ nhàng lung lay mấy lần, thật vất vả mới đứng vững vàng, đôi mắt hình quả hạnh ngấn nước nhìn chằm chằm Trần Giang Hà đang ở trước mặt.

"Nha đầu ngốc, thời khắc sống còn sao lại phanh lại chứ? Sao không trực tiếp như con thỏ nhảy lên trên người của anh nha."

Trần Giang Hà nở nụ cười, chủ động đưa tay ôm cô, sau đó hỏi cô: "Ăn cơm tối chưa?"

"Ăn rồi." Khương Diệc Xu gật đầu.

"Ăn cái gì?" Trần Giang Hà lại hỏi.

"Tôm muối tiêu, bắp cải luộc, canh dưa hấu với sườn heo." Khương Diệc Xu nói đúng sự thực.

"Cơm tối thịnh soạn như vậy, còn có thể ăn khuya được không?" Trần Giang Hà cười hỏi cô.

Khương Diệc Xu mấp máy môi, nhẹ giọng nói: "Chỉ ăn một chút, lúc dì múc đồ ăn cho em, tay run dữ dội hơn."

"Ồ, đúng là dì căng tin không biết phân biệt gì, vợ anh đẹp mắt như vậy, ôn nhu như thế, dì ấy lại run tay như vậy?" Trần Giang Hà gắt một cái.

Khương Diệc Xu nghe được hai từ "vợ anh" từ trong miệng Trần Giang Hà nói ra, gò má ửng hồng, nói: "Có thể là do lâu rồi không gặp, dì ấy kích động."

"Giống như em vừa nãy chạy về phía anh sao?" Trần Giang Hà hỏi cô ấy.

"Ừm." Khương Diệc Xu gật đầu, ôn nhu đưa tay ôm lấy Trần Giang Hà, nói: "Nhớ anh."

Trần Giang Hà mỉm cười, nói: "Vậy không ăn khuya nữa, đêm nay anh đem mình làm quà, đóng gói đến bên trong khách sạn nhỏ, cho em nếm thử một chút như thế nào?"

"Anh thật xấu." Khương Diệc Xu cúi đầu hôn một cái lên cổ anh, nói: "Mặn mặn."

"Hương vị muối tiêu tôm?" Trần Giang Hà hỏi.

"Không phải." Khương Diệc Xu lắc đầu một cái, nói: "Thích mùi vị."

"Trêu chọc anh à?" Trần Giang Hà đưa tay bóp chóp mũi của cô, liếc nhìn xung quanh, nói: "Có thể trêu chọc không thể ăn, không bằng đi dạo chợ đêm."

"Được."

Khương Diệc Xu gật đầu đáp ứng, cùng Trần Giang Hà tay trong tay đi về phía chợ đêm.

"Trần Giang Hà."

Hai người vừa đi vào chợ đêm không bao xa, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Trần Giang Hà quay đầu nhìn lại, Hóa ra là tình địch trước đó từng có duyên phận gặp mặt. Lý Hoằng Văn, phó chủ tịch khoa Luật trường Đại học Quảng Đông, theo sau là bảy tám người đeo bảng tên trên ngực, nhìn bộ dáng giống như đều là thành viên của hội sinh viên.

Lý Hoằng Văn sải bước đi tới, liếc nhìn anh tay trong tay với Khương Diệc Xu, hít sâu một hơi nói; "Trần Giang Hà, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu."

"Ừm." Trần Giang Hà gật đầu một cái, nói với Khương Diệc Xu: "Em tới quán trà sữa phía trước ngồi đợi anh một lát."

"Vâng." Khương Diệc Xu trả lời một tiếng, không có hỏi nhiều, nghe lời đi về phía quán trà sữa.

Lý Hoằng Văn với Trần Giang Hà đi đến một cây đa nhỏ cách đó không xa nói chuyện riêng.

Trần Giang Hà cho tay vào túi, nhưng trước khi lấy thuốc ra, Lý Hoằng Văn đã đưa cho anh một điếu Hoa Tử, thuận tiện giúp hắn châm lửa.

Lý Hoằng Văn cũng tự mình châm một điếu, nhưng rõ ràng hắn là một người rất hiếm khi hút thuốc, chỉ mới hút được hai hơi đã bị sặc đến ho khan.

"Hút không được thì đừng hút, không cần thiết phải miễn cưỡng bản thân." Trần Giang Hà nhẹ giọng khuyên một câu.

Lý Hoằng văn không nghe hắn, lại hít sâu hai cái, nhịn ho khan, nói: "Tôi đã nhờ người đến đại học tài chính Quảng Đông tìm hiểu công việc của cậu bên đó."

"Sau đó thì sao?" Trần Giang Hà nheo mắt lại.

"Bên cạnh cậu có nhiều tài nguyên như vậy, không hẳn thật sự thích Khương Diệc Xu." Lý Hoằng Văn phun ra một làn khói, nói: "Tôi thật sự thích cô ấy, hơn nữa chỉ thích một mình cô ấy."

"Nói tiếp đi." Trần Giang Hà gảy tàn thuốc.

"Tôi không muốn ở trước mặt cô ấy vạch trần cậu, như thế sẽ chỉ làm cô ấy khổ sở thôi, đối với tôi cũng không có lợi gì, tôi tìm cậu nói chuyện riêng, là hy vọng cậu có thể tự mình rút lui." Vẻ mặt Lý Hoằng Văn bình tĩnh nói.

"Cậu cảm thấy cô ấy sẽ tin cậu, hay là tin tôi?" Trần Giang Hà hỏi ngược một câu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0