Thẩm Tòng Nhung:
"Được, vậy cậu làm người đầu tư, làm cổ đông lớn nhất. Tôi làm người đại diện trên pháp luật. Một lát nữa chúng ta sẽ ký một hiệp nghị. Mấy người bạn của tôi xem như là người đầu tư công nghệ, cậu thấy sao?"
Trần Giang Hà:
"Cậu sắp xếp đi, cố lên."
Thẩm Tòng Nhung:
"OK!"
Sau khi nói chuyện với Thẩm Tòng Nhung xong, Trần Giang Hà liên lạc với Tần Thiệu Hải. Tên nhóc này là sinh viên ngành Toán học của Quảng Công, khá nhạy về số liệu. Nếu như bồi dưỡng tốt, thì sau này đưa anh ta vào trong Amazon làm chắc chắn sẽ rất tốt. Cho anh ta một chút ngon ngọt, kéo bạn cùng phòng của anh vào luôn, năng lực tổng hợp có lẽ cũng không kém gì mấy người bạn của Thẩm Tòng Nhung.
"Giang Hà, rốt cuộc cậu cũng nhớ tới tôi rồi à. Tôi cứ tưởng rằng sau khi nhắc về dì nhỏ của cậu, tình nghĩa anh em của chúng ta cắt đứt luôn rồi."
Tần Thiệu Hải nhận được tin nhắn của Trần Giang Hà thì hai mắt rưng rưng.
"Giao cho cậu một nhiệm vụ."
Khi nói chuyện với Tần Thiệu Hải, Trần Giang Hà chưa từng quanh co lòng vòng:
"Trong thời gian 10 ngày, nắm giữ được nền tảng việc vận hành thương mại điện tử Amazon vượt biên giới, không thành vấn đề chứ?"
"Hả?"
Tần Thiệu Hải ngơ ngác, nhưng mà sau khi suy nghĩ một lúc, anh vẫn đồng ý:
"Tôi sẽ nghiên cứu nó thật kỹ."
"Kéo thêm mấy người bạn cùng phòng của cậu nữa."
Trần Giang Hà đề nghị, thuận tiện bổ sung:
"Một lát nữa tôi sẽ cho mọi người một công việc, tiền lương một tháng 3.000 tệ, có làm hay không?"
"Tiền lương một tháng là 3.000 tệ, nhiều thế ư?"
Tần Thiệu Hải đọc được tin nhắn này, đôi mắt liền tỏa sáng.
Lúc trước, khi anh đi làm thêm, làm gia sư dạy toán cho học sinh trung học, dạy một tiếng chỉ kiếm được 20 tệ. Nếu không may gặp phải phụ huynh vô lương tâm, thường xuyên lấy lý do thành tích học tập của con mình không tiến bộ cắt xén tiền lương của anh, thậm chí còn có người nói năng lỗ mãng, chỉ thẳng vào mặt anh mà chửi.
"Tôi sẽ không bạc đãi anh em của mình, quan trọng là cậu có chịu khó nghiên cứu phương diện vận hành thương mại điện tử vượt biên giới hay không mà thôi."
Trần Giang Hà ân cần dụ dỗ.
"Không cần phải nhiều lời, một câu của cậu, anh đây xông pha khói lửa, không từ chối."
Tần Thiệu Hải trực tiếp bày tỏ thái độ.
"Được, lui đi."
Trần Giang Hà rút chim vô tình, quay đầu đi liên lạc với Khương Diệc Xu, bảo cô tranh thủ thời gian học tập về phương diện thương mại điện tử vượt biên giới.
Khương Diệc Xu hoàn toàn nghe theo lời chỉ thị của Trần Giang Hà. Cô nhóc này ngoài việc chậm chạp không chịu đi khách sạn ngủ, thì trong những việc khác, Trần Giang Hà nói cái gì chính là cái đó.
"Reng reng reng, reng reng reng."
Trần Giang Hà vừa nhắn tin cho Khương Diệc Xu xong, bên ngoài liền vang lên tiếng chuông tan học.
"Thời gian trôi qua nhanh thật."
Trần Giang Hà duỗi người, quay đầu nhìn Lâm Tư Tề đang dùng hai tay chống má và đôi mắt lóe sáng nhìn mình.
"Ông chủ, cậu vội thật đó."
Lâm Tư Tề chu môi nói.
"Mới khai giảng, cho nên công việc khá nhiều."
Trần Giang Hà cười cười, cúi đầu nghiêm túc nhìn tiểu thư ký nói:
"Tôi phát hiện lúc cậu không trang điểm đẹp hơn lúc cậu trang điểm nhiều."
"Bây giờ cậu mới phát hiện điều đó à?"
Lâm Tư Tề để hai tay xuống, nhìn xung quanh thấy các bạn học đều đi hết rồi, ngẩng cái cổ tuyết trắng lên xích lại gần Trần Giang Hà, nhẹ giọng nói:
"Trước kia là do tớ nghĩ rằng cậu thích kiểu con gái như thế, cho nên mới thường xuyên trang điểm đậm. Nhưng sau khi nhìn thấy cô gái kia..."
Lâm Tư Tề còn chưa nói hết câu đã bị Trần Giang Hà dùng tay che miệng lại, anh "xuỵt" một tiếng.
"Chuyện này cứ giấu ở trong lòng, để bản thân biết là được rồi."
"Ừm."
Lâm tư Tề gật đầu, sau đó nói sang chuyện khác:
"Cậu có thích kiểu mỹ nhân cổ trang không?"
"Hả?"
Trần Giang Hà nhíu mày, trước kia anh xem không ít phim cổ trang, mấy mỹ nhân cổ trang kinh điển như Chu Nhân, Trương Mẫn, Lý Nhược Đồng, người nào cũng là tình nhân trong mộng lúc đó của anh.
"Nếu cậu thích, bữa nào tớ sẽ mặc cho cậu xem."
Lâm Tư Tề cười nói:
"Cậu nhìn thấy bộ dạng khi tớ mặc đồ cổ trang chắc chắn sẽ vô cùng bất ngờ."
Trần Giang Hà nghe xong câu này liền nhịn không được mà đưa tay lên nhéo gương mặt của cô, khen:
"Cậu đúng thật là một báu vật."
"Đây chỉ là một góc của tảng băng trôi thôi."
Lâm Tư Tề nhẹ nhàng hất cằm lên nói:
"Sau này tớ sẽ cho cậu nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của tớ, tránh việc trong mắt cậu cuối cùng vẫn là không có tớ, tớ sẽ tức giận."
"Tiêu rồi, lời này thật là khiến cho người ta động lòng."
Đôi mắt Lâm Tư Tề sáng lấp lánh, xích lại gần lỗ tai của Trần Giang Hà nói:
"Làm cho chân tớ mềm nhũn."
"Vậy à?"
Trần Giang Hà nhìn cô.
"Cậu sờ thử xem."
Lâm Tư Tề nắm chặt bàn tay của Trần Giang Hà, đặt nó lên đôi chân trắng nõn như ngọc của mình.
"Đúng là rất mềm."
------
Dịch: MBMH Translate