Trần Giang Hà không hề khách khí với cô, bàn tay lướt từ trên xuống dưới một cái, cười nói:
"Có đẹp hay không thì xem đùi, một đôi chân xinh đẹp như thế này không dùng để đạp xe ba bánh đúng thật là đáng tiếc."
"Tại sao lại là xe ba bánh, ông chủ đẩy xe không phải tốt hơn sao?"
Lâm Tư Tề nháy mắt mấy cái, hỏi canh.
"Ai, đúng là cậu, dù tôi có bay lên, cậu cũng bắt được."
Trần Giang Hà dở khóc dở cười nói.
"Cái này gọi là có chung suy nghĩ."
Lâm Tư Tề cười hì hì, nhỏ giọng nói:
"Lén nói cho cậu biết một bí mật."
"Hả?"
Trần Giang Hà hứng thú nhướng mày.
Lâm Tư Tề ghé tới gần lỗ tai anh, nhỏ giọng nói:
"Mấy bạn nữ trong ký túc xá của tớ cũng xem phim. Trong máy tính của cô nhóc Lý Mộng Khiết có hơn mấy trăm GB tài nguyên. Mấy ngày trước, cô ấy dùng website của trường để xem phim, bị thầy Trương cảnh cáo."
"Trùng hợp thật, Lưu Đống Lương trong phòng chúng tôi cũng bị cảnh cáo."
Trần Giang Hà nói.
"Thế à..."
Lâm Tư Tề ngẩn người, sau đó bỗng nhiên cười hỏi Trần Giang Hà:
"Hay là tác hợp cho bọn họ thử xem?"
"Tôi thấy được đó."
Trần Giang Hà gật đầu, không nói tiếp chủ đề này nữa:
"Chuyện yêu đương tạm thời để sang một bên đi, phải đẩy nhanh tốc độ tuyển dụng trong mùa xuân."
"Vâng, ông chủ nói cho tôi nghe cách làm đi, đúng lúc buổi chiều này tôi rảnh, tôi sẽ dần các bạn cùng phòng đi trải nghiệm niềm vui làm HR."
"Không hổ danh là tiểu thư ký của tôi, có thể nói chuyện đó ra một cách hiển nhiên như thế."
Trần Giang Hà phải lau mắt mà nhìn tiểu thư ký.
"Vậy cậu thưởng cho tôi một chút đi."
Lâm Tư Tề cắn môi dưới, trong mắt toát sự chờ mong.
Trần Giang Hà nhìn xung quanh, tuy rằng trong phòng học bây giờ không còn ai, nhưng mà bây giờ là ban ngày, cho nên anh cứ cảm thấy có hơi không thích hợp.
"Đây là phòng học, không phát huy được, tìm một cái toilet không có người đi."
"Được."
Lâm Tư Tề mỉm cười đồng ý, đứng dậy. Sau đó cẩn thận tháo dây thun và kẹp tóc ra, nhẹ nhàng hất tóc lên, mái tóc dài mềm mại như tơ lụa rơi xuống, đuôi tóc khoác lên trên vai cô.
Trần Giang Hà ngửi thấy hương thơm từ mái tóc cô, quay đầu nhìn tiểu thư ký. Trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh tượng kinh điển và danh ngôn của một nhân vật: Ưu nhã vĩnh viễn không quá hạn.
...
Công ty Light Chaser đăng thông báo tuyển dụng mùa xuân, tuyển đa phần là sinh viên đi làm thêm.
Sau khi Trần Giang Hà thăng chức thành tổng thanh tra của công ty chi nhánh Quảng Đông 9527, phạm vi nghiệp vụ bao trùm toàn bộ khu vực Quảng Đông, cho nên cần phải tuyển dụng số lượng lớn nhân viên để đi chiếm đoạt thị trường, đồng thời ổn định hiệu suất phục vụ take away.
Sinh viên đi làm thêm không có tính ổn định, dễ dàng xuất hiện tình trạng chăm chỉ ba ngày lười biếng hai ngày. Nhưng mà thông báo tuyển dụng do Trần Giang Hà đưa ra nhắm tới việc chất lượng không đủ, thì lấy số lượng tới lắp vào. Tuyển mấy trăm người, chỉ cần có mấy chục người trong số đó chịu khó làm việc là được rồi.
Đương nhiên cũng phải tuyển nhân viên chính thức, chỉ là tiêu chí sẽ cao hơn, hơn nữa còn phải ký hợp đồng lao động.
Mấy ngày gần đây, Group Buying Take Away Light Chaser rộn ràng như trẩy hội, nhân viên thời vụ và chính thức ùn ùn kéo tới đi làm.
Đến ngày thứ 7, cả công ty chẳng khác nào một lễ hội việc làm, ồn ào nhốn nháo, cực kỳ náo nhiệt.
Lâm Tư Tề dẫn theo các chị em trong phòng ký túc xá 711 đi phỏng vấn ứng viên. Lưu Đống Lương, Vương Viễn Bằng và Tôn Thiên của phòng ký túc xá 414 thì lấy lý do giúp anh giữ gìn trật tự mà ngồi ở dưới cây đa cách cửa ra vào không xa, cười híp mắt nhìn những cô gái đi ra đi vào.
"Anh Lưu, anh nhìn kìa, vóc dáng của cô gái kia đẹp thật đó, có cúi đầu xuống cũng không thể nhìn thấy được mũi chân, dáng người đúng thật là tuyệt sắc giai nhân."
Vương Viễn Bằng chỉ vào một cô gái, cười nói với Lưu Đống Lương.
Trong miệng Lưu Đống Lương ngậm một điếu thuốc, con mắt híp lại nhìn, bình thản bình luận:
"Dáng người đúng là không tồi, nhưng mà nhan sắc thì không ổn."
Vương Viễn Bằng cười cười, nói:
"Không thể chiếm được cả cá và tay gấu, dù sao chẳng phải ai cũng có thể đẹp được như Lâm Tư Tề."
Lúc này, Tôn Thiên chen miệng vào nói:
"Anh Bằng, trước kia anh chỉ cho Lâm Tư Tề năm sao, có phải là thấp rồi hay không?"
Vương Viễn Bằng nghe anh ta nói như thế thì sờ cằm, có hơi do dự nói:
"Ừ, đúng là thấp thật. Đúng như lời của anh Lưu đã nói trước kia, Lâm Tư Tề thuộc kiểu dễ nhìn, càng nhìn càng thấy đẹp, đặc biệt là lúc không trang điểm, vừa ngây thơ vừa quyến rũ, cộng với dáng người tuyệt vời kia. Chậc chậc, tuyệt."
Vương Viễn Bằng nói có hơi không dừng lại được, dứt khoát tổng kết:
"Tính ra thì Lâm Tư Tề có thể sánh ngang với cô Từ đó, có thể đạt tới sáu sao hoặc sáu sao rưỡi."
Tôn Thiên nghe thấy thế thì cười ngu:
"Tôi đã nói rồi mà, Lâm Tư Tề đẹp như vậy sáu sao mới hợp lý! Sự thật đã chứng minh ánh mắt của tôi mới là ánh mắt sắc bén nhất trong ký túc xá, vừa nhìn đã ưng Lâm tư Tề, kiên định không thay đổi."
------
Dịch: MBMH Translate